Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 542:

.



Chương 542:
Chỉ qua một bữa cơm mà thái độ của anh ba thay đổi nhiều như vậy, từ sự điên cuồng ban đầu đến bây giờ lại rất cung kính với Trình Siêu. Hạ Phác Chú muốn hỏi cũng không chen vào được, cậu ta cảm thấy rất phiền, không ngừng trừng mắt nhìn Hạ Phác Hồng.
Hạ Phác Đình cũng hiểu, cậu em trai Điên Công của anh đã thay đổi cái nhìn về PLA sau khi không về Anh nữa.
Thế này cũng khá tốt, bởi vì anh vẫn luôn định chờ Hạ Phác Hồng lớn hơn chút sẽ xin PLA nhận cậu ta vào làm chuyên gia vũ khí.
Nhưng cái làm anh khó hiểu là, Trình Siêu chỉ nói mấy câu đơn giản, cũng chưa cho Hạ Phác Hồng xem chứng cứ thật gì cả, sao có thể thay đổi cái nhìn của cậu em Điên Công cố chấp chỉ với mấy câu nói?
Anh nghĩ mãi cũng không hiểu, đúng lúc này thì siêu xe và quần áo cho đám Trình Siêu cũng đã tới, hai vợ chồng cùng ra kiểm kê. Anh quyết định phải tranh thủ hỏi vợ xem chuyện là thế nào.
Tô Lâm Lang cũng không úp mở, cô cười nói : “Cướp cò!”
“Cướp cò?” Hạ Phác Đình vẫn không hiểu lắm, anh nói: “Chỉ một khái niệm đơn giản như vậy, cướp cò?”
Cướp cò đúng là một khái niệm rất đơn giản.
Nhưng đây là chuyện trừ PLA ra thì chẳng có lực lượng quân đội nào làm cả, bởi vì làm súng cướp cò có nghĩa là không giết chết địch, thậm chí còn đẩy bản thân vào tình thế nguy hiểm.
Cũng có nghĩa là không giết chóc.
Ở trên thuyền, Tô Lâm Lang chỉ muốn súng cướp cò là vì cô không muốn giết người, tạo sát nghiệp.
Trên chiến trường Việt Nam, PLA chỉ làm súng cướp cò là bởi họ không muốn làm tổn thương những người phụ nữ, trẻ em vác AK muốn lấy mạng họ.
Hạ Phác Hồng rất thông minh, không cần chứng kiến tận mắt thì cậu ta cũng hiểu đạo lý này, thế nên khi Trình Siêu nói đến chuyện cướp cò thì cậu ta sẽ hiểu ngay. PLA nói không giết phụ nữ và trẻ em thì chính là không giết thật, thế là Hạ Phác Hồng cũng sẽ có cái nhìn mới về PLA.
Nói đi cũng phải nói lại, đám trẻ nhà họ Hạ, bao gồm của Hạ Phác Húc đều khá lương thiện, không đến mức hết thuốc chữa.
Trừ Hạ Phác Đình ra, những người còn lại đều không phải thiên tài kinh doanh mà Hạ Trí Hoàn muốn, nhưng nếu bồi dưỡng, dạy dỗ cẩn thận, có lẽ họ đều có thể nhân tài kiệt xuất ở các ngành nghề khác nhau.
Đây cũng là lý do dù thấy họ rất phiền nhưng thỉnh thoảng Tô Lâm Lang cũng nguyện ý dạy dỗ, dẫn dắt họ.
Giống như Hạ Phác Hồng, chờ có cơ hội thì Tô Lâm Lang sẽ nghĩ cách để cậu ta có mối liên hệ sâu hơn với PLA.
Lại nói, nam thần của vợ đại giá quang lâm, Hạ Phác Đình lòng dạ hẹp hòi, đương nhiên không thể không phản kích.
Xe, quần áo và điện thoại di động đều đã sắm đủ, đến lúc Trình Siêu phải đi khách sạn rồi.
Chuyên mục đả kích toàn mặt trận của cậu cả Hạ với anh họ nam thần của vợ cũng bắt đầu lên sân khấu.
Xe đã ra khỏi gara, dừng ở trong sân. Đây là một chiếc Maybay dòng mới tinh, sơn đen bóng loáng lóe lên sự quý giá dưới ánh đèn, không gian rất lớn, ghế dựa bằng da thật, cửa sổ xe làm từ pha lê chống đạn có thể ngăn cách hết tạp âm ở bên ngoài.
Cuối cùng cũng đến lượt Trình Siêu trợn mắt há hốc miệng.
Anh ấy nhìn xe, một lúc lâu vẫn không khép miệng lại được, sau đó nói: “Phác Đình, xe này phải đến mấy chục vạn ấy nhỉ?”
Trước giờ Hạ Phác Đình không thích khoe giàu, nhưng hôm nay thì nhất định phải khoe, anh nói: “Đây là loại chống đạn đặt làm riêng, 277 vạn.”
Trình Siêu đột nhiên lùi ra sau, ho khan vài tiếng mới hỏi: “Hơn 200 vạn?”
Trong quy chuẩn của anh ấy thì mấy chục vạn đã là con số thiên văn, kết quả chiếc xe này có giá tới gần 300 vạn?
Lấy tỷ giá hối đoái giữa Đại Lục và Cảng Thành bây giờ là 10:1, chẳng phải muốn mua một chiếc xe như vậy ở Đại Lục thì phải bỏ ra gần 3000 vạn?
Trình Siêu luống cuống: “Đổi chiếc khác rẻ hơn đi, nếu cái xe này có làm sao thì chúng tôi không đền nổi.”
Anh ấy muốn một chiếc xe tốt để ra ngoài làm màu, nhưng thế này là quá tốt, anh ấy không dám lái, hai chân Trình Siêu run lên.
Thấy Trình Siêu như thế, Hạ Phác Đình rất là thỏa mãn, anh cười nói: “Chỉ là một chiếc xe thôi, anh họ cứ lái đi, nếu đâm hỏng thì em lại mua chiếc khác là được. Đúng rồi, nếu anh họ thích thì lái đi luôn cũng được.”
Chiếc xe giá 300 vạn đô Cảng, thế mà lại cho anh ấy luôn?
Trời ạ, người đàn ông mà em họ anh ấy lấy rốt cuộc giàu có đến mức nào, địa chủ Lưu Văn Thải và Chu Bái Bì cũng không bằng mất.
Thế nên đây là nhà tư bản lòng dạ hiểm độc sao?
Trình Siêu quay đầu nhìn Hạ Phác Đình, anh mặc bộ vest may thủ công của Ý, dáng người cao gầy, trẻ tuổi đẹp trai, khi cười trông rất văn nhã dịu dàng, quả thực là Phan An tái thế.
Kẻ quê mùa như anh ấy bị nghiền ra bã luôn.
Anh ấy rón rén lên xe, cẩn thận ngồi vào ghế dựa bằng da thật, mãi đến khi xe chạy cũng không nói thêm gì nữa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận