Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 189:

.



Chương 189:
Khi đến công ty, phải thể hiện sự hiệu quả và năng lực của chủ tịch đại diện Hạ Thị nên cần mộc mạc một chút.
Mà Tô Lâm Lang ngồi ở vị trí chủ tịch mặc áo sơ mi trắng, áo khoác kaki, vừa thân thiện, giỏi giang, lại đắc lực.
Nhưng thật ra cũng không có ai trong hội đồng quản trị cố ý gây khó dễ hay làm khó chức chủ tịch đại diện này của cô.
Chỉ riêng những vấn đề phức tạp của công ty đã đủ để mọi người thảo luận rồi.
Hạ Phác Đình mang một con phượng hoàng vàng về nhưng cũng cực kỳ khó gặm, hơn nữa trong khoảng thời gian cha con bọn họ gặp khó khăn, đã có nhiều giao dịch bị đối thủ và các ông lớn trong tổ chức theo đạo cướp đi không ít, rất nhiều vấn đề đều phải do anh giải quyết.
Tô Lâm Lang ngồi ở ghế chủ tịch, ở trong mắt mọi người có lẽ cô giống một cái linh vật hơn.
Chốc lát sau, mọi người đề cập đến việc phá bỏ và di dời bán đảo Hồng Sơn đi nơi khác, Lương Tư và giám đốc Lương nói: "Ông sáu Lục đã hét giá một tỷ hai và hẹn mặt gặp ở Long Hổ Đường, tôi sẽ đi thương lượng, công ty vận tải biển đã được tôi chuyển giao cho giám đốc Hứa."
Đến Long Hổ Đường bàn chuyện làm ăn chẳng khác gì đâm đầu vào chỗ chết, ông sáu Lục có một người anh em vào sinh ra tử tên là Liêu Hỉ Minh, biết sử dụng côn nhị khúc, ông ta sẽ không giết người nhưng chỉ cần một ánh mắt của ông sáu Lục là ông ta sẽ tìm cớ đánh người.
Cãi nhau dẫn đến nảy sinh mâu thuẫn rồi đánh nhau ẩu đả, với luật pháp hiện nay của Cảng Thành thì sẽ không bị kết án.
Vì lẽ đó Liêu Hỉ Minh cứ dùng biện pháp kiếm cớ đánh người này, mà dùng côn nhị khúc đánh rất nhiều người bị chấn động não.
Bị đánh đến mức chấn động não thì dù không chết cũng tàn phế.
Giám đốc Hứa tên đầy đủ là Hứa Chân, là chú của Hứa Thiên Tỉ, cũng là một trong sáu thành viên thuộc hội đồng quản trị của Hạ Thị, sở dĩ giám đốc Lương muốn chuyển giao nghiệp vụ cho ông ấy chính là vì sợ mình đến Long Hổ Đường sẽ bị Liêu Hỉ Minh đánh đến mức tàn phế.
Cho nên trước khi đi, ông ta phải chuyển công việc của mình cho người khác.
Hạ Phác Đình không kiềm chế được liếc mắt nhìn vợ một cái, thấp giọng nói: "Ông sáu Lục cố ý gây khó dễ, giá thị trường nhiều nhất cũng chỉ bảy trăm triệu."
Nộp phí bảo kê phá dỡ với giá bảy trăm triệu đã là giá trên trời rồi nhưng ông sáu Lục lại tăng giá tới một tỷ hai.
Không chỉ vậy, giám đốc Lương còn nói: "Còn có một điều kiện bổ sung khác, ông sáu Lục muốn mua đứt Trung Hoàn và nhà của nhà họ Mạch, ép chúng ta nhất định phải đồng ý, nếu không Long Hổ Đường sẽ dẫn người dân địa phương biểu tình, phản đối việc phá dỡ."
Trung Hoàn là nhà cũ của bà cụ, nếu phá bỏ sẽ có thể xây dựng các tòa nhà cao tầng.
Nhà họ Hạ vẫn không nỡ tháo dỡ, đây là nơi tấc vàng tấc đất nên muốn giữ lại nó.
Mà hiện giờ, ông sáu Lục vung tay lên muốn ôm nó đi luôn.
Thấy sắc mặt Hạ Phác Đình càng ngày càng khó coi, giám đốc Hứa nói: "Để Hạ Bình An dẫn người đi cùng giám đốc Lương đi, nếu thực sự không được thì chúng ta đành bỏ một người, đâm chết người, tạo áp lực cho tòa án hoàng gia."
Theo pháp luật của chính phủ Cảng Thành, tranh chấp đất đai trên diện kinh doanh là đang phát triển thương nghiệp cho nên trừ phi người chết, còn không tòa án sẽ không tuyên án.
Mà lấy một mạng người đổi mấy trăm triệu, cũng là biện pháp bất đắc dĩ của các doanh nhân địa phương để đối phó với việc bị các câu lạc bộ vơ vét tài sản.
Hạ Phác Đình co được dãn được, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu gối vợ, khẽ lắc nhẹ.
Anh đã không còn đường lui, ông sáu Lục muốn Hạ Thị quỳ gối đầu hàng, đè đầu cưỡi cổ đã đành, trừ khi có người chết, nếu không sẽ phải trả một tỷ hai, mà số tiền đó sẽ được chuyển sang Đại Lục, một cựu quân nhân già từng phục vụ sẽ cúi chào Hạ Phác Đình, tặng da sói, thì ông sáu Lục sẽ nhận được cái gì, ngoài việc bị nhục nhã đè đầu cưỡi cổ chứ?
Nói cách khác, ngay cả khi phải trả tiền, Hạ Phác Đình cũng sẵn lòng trả cho Đại Lục.
Tô Lâm Lang nhìn mọi người một vòng sau đó nói: "Việc phá dỡ sẽ do tôi phụ trách."
Kể từ khi cô bước vào, ngoại trừ lúc đầu bọn họ kinh ngạc về cách ăn mặc và tướng mạo của cô thì đây là lần thứ hai các thành viên trong hội đồng quản trị tập trung nhìn về phía Tô Lâm Lang.
Giám đốc Lương đứng dậy muốn phản bác, nhưng giám đốc Hứa đã từng nghe Hứa Thiên Tỉ nói rất nhiều chuyện về Tô Lâm Lang, vì thế ông ấy nhỏ giọng nói: "Cô ấy là đặc công của quân giải phóng nhân dân Đại Lục, cứ xem thái độ của Phác Đình đi, không được thì để cho cô ấy phụ trách."
Giám đốc Lương lại ngồi về chỗ nhưng cũng quan tâm nhìn giám đốc Hứa: "Có phải ông bị ông sáu Lục dọa rồi đúng không, hay tinh thần xảy ra vấn đề, có muốn tôi mua cho ông một số loại thuốc tinh thần cho ông, ăn rồi ngủ một giấc không?"
Nói Tô Lâm Lang là đặc vụ của quân giải phóng nhân dân Đại Lục cảm giác như tinh thần đang có vấn đề, ảo tưởng vậy.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận