Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 163:

.



Chương 163:
Đặt bức thư xuống, bà thấy quản gia Lưu đẩy ông cụ đi ra ngoài, cũng lo lắng và cảnh giác đi ra theo.
Hạ Trí Hoàn xem video, bật cười ha hả, khi nhìn thấy con dâu tới thì nói: "Đây gọi là hôn nhân do trời đất tác hợp, Phác Đình và Lâm Lang liên thủ, chỉ với ba tỷ sáu đã lấy được một bán đảo, phí khai phá sẽ giảm rất nhiều."
Quả nhiên Hứa Uyển Tâm cũng sợ đến ngây người: "Phong cảnh trên bán đảo được ông trời ưu ái, vậy mà chỉ với giá ba tỷ sáu đã mua được rồi."
"Mau nhìn, Lâm Lang của chúng ta ra rồi." Ông cụ cười nói.
Hứa Uyển Tâm quay đầu nhìn, trên TV, con dâu đang đứng ở giữa mọi người, quả thực là chúng tinh củng nguyệt*.
*Chúng tinh củng nguyệt: đám sao vây quanh mặt trăng.
Mạch Đức Dung cũng ở đây, bà ấy nói: "Uyển Tâm, Lâm Lang mặc bộ váy này trông thật tuyệt, tất cả những máy quay trong TV đều quay nó."
Điều khiến một nghệ thuật gia cảm thấy kiêu ngạo nhất chính là tác phẩm nghệ thuật của người ấy, Tô Lâm Lang trong TV chính là tác phẩm nghệ thuật do chính tay Hứa Uyển Tâm chế tạo, hơn nữa thiên phú của cô vô cùng cao, phát huy vượt xa người bình thường, còn lóa mắt hơn so với những gì Hứa Uyển Tâm nghĩ.
Quần áo của bà đương nhiên không phải mấu chốt, nhưng trong buổi đấu giá này cũng là một lợi thế không thể thiếu.
Hứa Uyển Tâm mỉm cười từ tận đáy lòng: "Con bé là giá áo trời sinh, hồn nhiên xinh đẹp."
Nhìn con dâu trên TV được mọi người vây quanh, trong lòng bà vô cùng vui mừng, nhưng vẫn lo lắng và sốt ruột như cũ, Hứa Thiên Tỉ còn chưa tìm được người kia, ảnh chụp và video có khả năng sẽ công khai với thiên hạ, khiến bọn nhỏ bị ảnh hưởng.
Đương nhiên, chỉ cần tìm được người, bà sẽ không tiếc tất cả mà ngăn chặn tình thế, để bọn nhỏ của bà có thể giống như hiện giờ, yên bình kinh doanh sự nghiệp, đường đường chính chính kiếm tiền, hưởng thụ tất cả những thứ có được nhờ năng lực của bọn nó.
"Ba đến ăn bữa cơm với chúng nó đi, con về đọc lại cho A Chương cuốn [Lăng Nghiêm Kinh], cầu mãi, Bồ Tát sẽ bị con làm cho cảm động, cho anh ấy tỉnh lại, người một nhà chúng ta sẽ đoàn tụ." Hứa Uyển Tâm cười nói.
Mạc Đức Dung lên tiếng: "Tối nay sẽ gọi đồ ở Phúc Lâm Môn, cùng ăn cơm với cả nhà đi?"
"Không đâu, tôi ăn chay, không ăn chung với mọi người được."

Trong công ty Hạ Thị đương nhiên cũng ngập tràn vui mừng, vì chuyện vui này chủ tịch vốn nên mở tiệc để ghi công.
Nhưng vì Hạ Phác Đình cần phải về bệnh viện đổi thuốc nên đành lấy bao lì xì để thay thế.
Trở lại bệnh viện, quản gia Lưu đặc biệt gọi đồ ăn ở Phúc Lâm Môn, mặc dù ở bệnh viện nên chỉ gọi mấy món đơn giản, người cũng không đông đủ, nhưng cũng là bữa tiệc mà mọi người vui vẻ nhất từ vụ đấu súng đến nay.
Điều đáng mừng hơn là, các bác sĩ khoa não bộ và khoa chỉnh hình cùng hội chẩn, thông báo cuối tuần này Hạ Phác Đình có thể xuất viện rồi.
Bởi vì thật sự không thể kiểm tra ra bệnh ở đôi mắt, bệnh viện kiến nghị anh nên đến Thụy Sĩ để kiểm tra, thiết bị y tế bên kia tiên tiến hơn ở đây.
Dù cho hoàn cảnh trong bệnh viện có tốt đến đâu thì cũng không ai muốn ở thường xuyên, có thể về nhà là vui vẻ rồi.
Hạ Phác Đình không muốn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, trái lại ông cụ thì thích thanh tĩnh, đủ dưỡng khí, ngủ ngon là được.
Cơm ăn được một nửa thì ông cụ đã không chịu đựng nổi, bàn giao chuyện mấu chốt: "Tiền tiết kiệm được phải đầu tư vào Đại Lục, phải đầu tư ở phương diện cơ sở hạ tầng, nhưng cũng không thể đầu tư hết một lần, phải để cho bọn họ bắt đầu làm việc, vừa làm vừa đưa tiền, nếu không, nơi nơi sẽ có sâu mọt, đừng vì không cẩn thận mà có việc không làm, nếu thế sẽ làm xuất hiện sâu mọt."
Người làm kinh doanh, đều là những người khôn khéo nhất.
Mua bán đảo tiết kiệm được bốn tỷ, mà chiến lược kinh doanh của Hạ thị là chỉnh thể tiến quân vào nội địa.
Phải làm kinh doanh trước khi làm hạ tầng, đương nhiên giai đoạn trước cần phải làm theo hình thức từ thiện, thế nên không thể động một cái là đưa hết.
Bởi vì dù cho quan trường ở địa phương nào cũng sẽ đều có tham quan, làm từ thiện cũng phải có sách lược bài bản.
Tay Hạ Phác Đình đã tốt hơn, không cần người đẩy, anh tự điều khiển xe lăn của mình, hỏi ông nội của anh: "Người Do Thái ngã trên hội trường là do ông cụ Quý tự mình gọi điện cho ông đưa vào sao?"
Nói đến lại buồn cười, người té ngã ở hội trường tên là Hải Lặc, là phó chủ tịch tại một ngân hàng lớn ở phố Wall, đập đầu trong hội trường đấu giá, ông ta bị xuất huyết trong hộp sọ, hiện giờ đang ở dưới lầu phẫu thuật khẩn cấp, sau khi phẫu thuật xong sẽ được đưa lên lầu.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận