Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 430:

.



Chương 430:
Lòng tự trọng của Hạ Phác Chú cũng cao, cậu ta sẽ ăn miếng trả miếng, nhưng Hạ Phác Húc thì không biết tôn nghiêm là gì, để anh ta cảm nhận được chút vui sướng của sự tự tôn, anh ta sẽ không ham giàu như trước, có thể quyết tâm đóng phim cho tốt.
Tuy rằng Tô Lâm Lang đích thân đưa mẹ anh ta vào tù, nhưng cô cũng không muốn cả đời này Hạ Phác Húc phải sống dưới cái bóng của nữ hoàng phim người lớn.
Tận mắt nhìn thấy cậu bị đánh bẹp dí, Gonda không dám chơi xấu nữa, câu ta khom lưng với anh em nhà họ Hạ rồi nói: “Xin lỗi.”
“Bảo ông ngoại cậu sắp xếp đồ quyên góp đi, bởi vì hai ván sau chị dâu tôi thắng chắc rồi.” Hạ Phác Chú nói.
Hạ Phác Húc không nói gì, nhưng đã lâu rồi anh ta không ngoáy mông, lúc đi lên tầng thì lại bắt đầu ngoáy mông như một con Corgi.
Nhưng mà con quạ điên muốn làm vỡ trứng, bởi vì quá vui vẻ, khi đi lên tầng thì anh ta không phòng bị, tới hành lang, chưa kịp gọi chị dâu cứu thì anh ta đã bị lôi vào phòng bảo vệ.
Đương nhiên là vệ sĩ của nhà họ Tiền, người ấn đầu, người che miệng anh ta.
Tiền Phi Long cũng có mặt, anh ta quá ngứa mắt tên phế vật như Hạ Phác Húc, lười động vào bẩn tay, anh ta hung hăng đạp mấy cái vào cặp mông của Hạ Phác Húc. Còn chưa hết giận, anh ta lại để tất cả vệ sĩ mỗi người đạp một chân mới bỏ qua.
Mông Hạ Phác Húc bị đá liên tục, cuối cùng, Tiền Phi Long bưng một sọt rác lên rồi đổ hết lên đầu anh ta: “Cút!”
Thấy rác, Hạ Phác Húc rất là vui vẻ, anh ta bốc rác lên rồi nói: “Chú nhỏ, các chú không cần mấy thứ rác rưởi này đâu đúng không, chú cho cháu hết đi được không?”
Lấy rác đổ lên đầu anh ta, anh ta không những không tức giận mà còn muốn đi nhặt rác?
“Cậu chính là thứ rác rưởi đấy, mau cút đi!” Tiền Phi Long rống to.
Anh ta cảm thấy sớm muộn gì bản thân cũng sẽ bị tên phế vật Hạ Phác Húc làm cho tức chết.
Bây giờ anh ta rất là hối hận, hối hận vì lúc trước đi trêu chọc tên phế vật này!

Tô Lâm Lang chưa thấy đói, cũng quá mệt mỏi, sau khi về phòng thì cô nằm xuống ngủ luôn.
Băng Nhạn cũng chỉ ăn mấy thìa cơm rồi vội vàng chạy về.
Cô bé nằm bên cạnh chị dâu, thấy Tô Lâm Lang mở mắt, Băng Nhạn sợ hãi hỏi: “Chị dâu, sau này chị sẽ không ở bên cạnh em nữa, đúng không?”
Tô Lâm Lang nghiêng đầu, vuốt vuốt tóc cô bé, cô dịu dàng hỏi :”Sao em lại nghĩ thế?”
Băng Nhạn nói nhỏ: “Em cũng không biết, nhưng em cứ cảm thấy chị sẽ rời đi, chị dâu, em sợ lắm, em không muốn chị đi.”
Tô Lâm Lang an ủi: “Không đâu. Chị dâu sẽ ở bên cạnh em mãi mãi, ngủ đi.”
Băng Nhạn nói xong thì từ từ bò dậy, tiến lại gần mặt Tô Lâm Lang rồi nhẹ nhàng hôn má cô, sau đó ôm chị dâu rồi ngủ thiếp đi.
Tô Lâm Lang cảm thấy ấm lòng, sau đó lại cảm thấy thật chua xót.
Lại nói, cô ở nông trường có chút ngu si, nhưng ở tinh tế thì lại rất ưu tú và tài tình.
Ở thời đại tinh tế thì xã hội càng phát đạt hơn, nhưng cũng không an ổn, các loại thuốc phiện tràn lan, mua bán nội tạng hoành hành ngang ngược.
Ở tinh tế, cha cô là một cảnh sát ma túy, ông bị bọn buôn ma túy bắt đi, sau đó cắt hết nội tạng và giết hại.
Mẹ cô không chịu nổi cú sốc này nên đã tự sát.
Cô lớn lên ở cô nhi viện liệt sĩ, mười mấy tuổi đã tòng quân, sau một loạt nhiệm vụ tác chiến thì lên được chức thượng tướng.
Bởi vì từ nhỏ đã thiếu hơi ấm gia đình, cô cũng không hiểu lắm về tình cảm tích cực.
Mà tới thời đại tinh tế, phụ nữ không kết hôn cũng có thể có con, Tô Lâm Lang đã rất muốn có một đứa con.
Nhưng để được làm mẹ ở tinh tế thì cần phải vượt qua bài đánh giá tâm lý rất nghiêm khắc, Tô Lâm Lang đã thử rất nhiều lần, nhưng đều bị chính phủ từ chối vì lý do đánh giá tâm lý không đủ tiêu chuẩn.
Cho tới khi chết cô vẫn một thân một mình.
Không có người thân, cũng chẳng có ràng buộc gì.
Mà từ lúc trọng sinh và đến nhà họ Hạ, Tô Lâm Lang chưa từng đi dạo phố với Băng Nahnj, cũng chưa từng chơi trò chơi cùng cô bé, đương nhiên, bẩm sinh cô đã là người chỉ biết chấp hành nhiệm vụ, không biết giải trí.
Chắc là vì thế nên cho dù cô biểu hiện rằng bản thân rất mạnh, nhưng Băng Nhạn vẫn thấp thỏm, lo được lo mất.
Tô Lâm Lang từng rất muốn có con, có người thân.
Cô vẫn cứ canh cánh trong lòng chuyện bản thân không thể vượt qua bài đánh giá tâm lý, mà với cô thì Băng Nhạn giống như một nhiệm vụ vậy, một thí nghiệm xem cô có đủ tư cách làm người giám hộ trẻ em hay không.
Giờ phút này, cô nghiêm túc suy xét xem có nên đi dạo phố hoặc đưa Băng Nhạn đi du lịch không, để cô bé bớt bất an.
Buổi sáng đấu một trận quyền anh, cơ thể và tâm lý đều quá tải, cô không chỉ kiệt sức mà đại não vẫn cứ trong trạng thái căng thẳng và hưng phấn cực độ.
Kiệt sức thì nghỉ ngơi một lát là được, nhưng sự căng thẳng khiến cô cảm thấy khó chịu.
Chờ Băng Nhạn ngủ, cô rời giường, đúng lúc Hạ Phác Đình tặng cô một bộ năm cái bagakay, dưới tầng hầm có bảng phi tiêu, cô muốn đi ném một chút để thả lỏng tinh thần.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận