Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 823:

.



Chương 823:
Trình Siêu cười, lắc đầu rồi nói: “Tôi còn chưa có bạn gái, cũng không cần chữ ký minh tinh gì cả, cậu đi nghỉ sớm nhé.”
“Anh Trình ngủ ngon!” Hứa Thiên Tỉ nói rồi bưng khay rời đi.
Trình Siêu nói muốn nghỉ ngơi sớm, thực chất anh ấy cũng không về phòng. Nhìn theo bóng dáng Hứa Thiên Tỉ rời đi, anh ấy đi về phía cầu thang, đi xuống hai tầng là quán bar bên trong Quốc tế Hạ Thị.
Quốc tế Hạ Thị là khách sạn 5 sao, quán bar cũng không phải dạng nhảy disco như bình thường mà tương đối yên tĩnh, nhã nhặn. Mọi người chỉ lo uống rượu hoặc nhảy điệu Waltz, Jazz, đây là một quán bar nhẹ nhàng.
Đây cũng là nơi mà đám nhà giàu mới nổi rất thích lui tới, một ly rượu tây giá mấy chục nhân dân tệ, mọi người đều tranh nhau mua.
Cứ như thể tiền không phải lao động vất vả mới kiếm được là là từ trên trời rơi xuống.
Tục ngữ nói rất đúng, là con rệp thì đều tụ thành một ổ.
Lúc này Hạ Phác Húc và Cố Mãn Quán đang ngồi băng ghế dài của quán bar, hai cái đầu chụm lại một chỗ, đang thì thầm nói gì đó.
Hạ Phác Húc cũng coi như là minh tinh điện ảnh tương đối nổi tiếng ở Đại Lục, anh ta rất tuấn tú, tính tình cũng dễ chịu, không biết Cố Mãn Quán đang nói gì, anh ta lười biếng ngồi trên ghế, cười tủm tỉm lắng nghe.
Đúng rồi, tất cả các cô gái trong quán bar đều đang nhìn anh ta, ánh mắt sáng quắc như thể nhìn thấy bảo bối gì đó.
Trình Siêu yên lặng quan sát một lát, sau đó lại xoay người lên tầng.
Anh ấy tìm được phòng của Cố Mãn Quán, xung quanh không có ai, thế là Trình Siêu móc dây thép ra cạy cửa rồi lẻn vào trong.
Đương nhiên, mục đích anh ấy vào phòng Cố Mãn Quán không phải là để trộm đồ hoặc là làm chuyện xấu.
Ngay cả việc hôm nay anh ấy tới Quốc tế Hạ Thị, nói với em họ là muốn thơm lây để được ở trong khách sạn cũng không phải là ham của lạ, muốn hưởng thụ.
Anh ấy tới đây là vì Cố Mãn Quán là một mắt xích đột phá mà cảnh sát muốn lần theo để bắt A Khôn, cảnh sát vẫn luôn âm thầm theo dõi từng cử động của anh ta.
Nếu có cơ hội thì cảnh sát muốn điều tra phòng của anh ta để thu thập thêm tình báo.
Nhưng mà Quốc tế Hạ Thị là khách sạn ngoại giao, cảnh sát điều tra rất kỹ về mặt đánh bạc và ma túy, một khi điều tra được có tình huống kể trên phát sinh thì sẽ phải nộp phạt một số tiền kếch xù.
Tương ứng, để bảo vệ quyền riêng tư của khách hàng, khi không có chứng cứ hoặc điều lệnh triệt phá thì cảnh sát không được tự tiện vào trong phòng điều tra.
Phải biết rằng Hạ Phác Đình cũng chẳng phải dạng vừa, anh có văn kiện bảo vệ dấu đỏ của chính phủ, nếu cảnh sát tự tiện tới điều tra thì anh có thể báo với thủ đô, kiện họ gây trở ngại kinh doanh!
Thế nên đến giờ cảnh sát vẫn chưa thể điều tra phòng khách sạn của Cố Mãn Quán.
Đúng lúc hôm nay em họ tới đây, Cố Mãn Quán và Hạ Phác Húc lại muốn uống say một bữa, Trình Siêu có thể lấy cớ uống say đi nhầm phòng để điều tra phòng của anh ta.
Như thế thì cảnh sát có thể duy trì mối quan hệ với doanh nhân ngoại thương, cũng có thể tra án, cái này gọi là một công đôi việc!
Không nói chuyện Trình Siêu và Cố Mãn Quán, lại nói đến nhà họ Hạ.
Sáng sớm hôm sau, Hạ Phác Đình đi làm trước, Tô Lâm Lang lập tức gọi cho cục trưởng Diêm và nói cô muốn gặp ông ta.
Nhưng mà cục trưởng Diêm có cuộc họp khẩn cấp, thế là ông ta hẹn cô vào buổi chiều.
Đúng lúc sáng nay còn có việc cần làm, một việc vô cùng quan trọng, đó là đi thăm Hạ Phác Hồng bị ném tới bộ đội đã lâu!
Đây cũng là lý do Hứa Uyển Tâm cố ý dẫn chồng tới đây.
Anh em Hạ Phác Húc và Băng Nhạn đều rất mong chờ chuyến đi này, đã hơn một năm chưa gặp, mọi người đều muốn biết Điên Công điên điên khùng khùng trước đây bây giờ thế nào rồi.
Hạ Phác Húc rất nóng lòng được gặp Điên Công.
Sáng sớm anh ta đã thúc giục Tô Lâm Lang, nói là muốn đi sớm.
Tô Lâm Lang biết chuyện tối hôm qua anh ta đi uống rượu với Cố Mãn Quán, cô phái A Quý theo dõi sát sao.
A Quý vẫn đang theo dõi Hạ Phác Húc.
Nhưng mà anh ta không chủ động nói, cô cũng không hỏi, chỉ nói: “Cậu nóng lòng muốn gặp Phác Hồng vậy, có chuyện gì đúng không?”
Hạ Phác Húc vẫn hơi nhát, anh ta sợ sệt nói: “Chị dâu, Cố Mãn Quán mời tôi ra biển với anh ta, tôi muốn tìm chút chứng cứ anh ta đánh bạc, nhưng mà trong tay tôi không có trang bị, phải nhờ Điên Công cung cấp chút trang bị.”
Tô Lâm Lang không nhận xét, cũng không nói có được hay không, cô chỉ nói: “Tôi giục mẹ giúp cậu vậy.”
Cô không nói gì, Hạ Phác Húc cảm thấy anh ta làm đúng, nhìn bóng dáng chị dâu, anh ta giơ nắm tay: “Yes!”

Nhà máy công nghiệp quân sự Nam Hải tọa lạc trên một vịnh núi ba phía là núi, nhìn ra biển rộng, cách Thâm Quyến không xa. Nơi này khá yên tĩnh, phong cảnh bên đường không đẹp được như núi Thái Bình những cũng mang vẻ đẹp mộc mạc, thuần phác riêng.
Hứa Uyển Tâm mang camera theo, bà chụp rất nhiều ảnh.
Bởi vì đây là vùng công nghiệp quân sự trọng điểm, thế nên xe của nhà họ Hạ buộc phải dừng ở cửa.
Cả nhà xuống xe, còn phải qua một cổng kiểm tra, đặc biệt là xe lăn của Hạ Chương, còn phải tháo ra để kiểm tra cẩn thận.
Sau đó thì tài xế của nhà máy công nghiệp quân sự sẽ lái xe đưa họ tới ký túc xá của Hạ Phác Hồng để tham quan.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận