Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 60:

.



Chương 60:
Các vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh: “Chào mợ!”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Thoạt nhìn mợ cả lúc mới đám cưới và cô gái máu me đầy người này chẳng liên quan gì tới nhau cả.
Tô Lâm Lang gật đầu, sau đó tình cờ nhìn thấy y tá Lương Nguyệt Linh ở trong phòng kính kế cạnh, lúc thì ngó ngang ngó dọc, lúc lại tự sờ người mình, hệt như đang tìm thứ gì. Cô khẽ mỉm cười, cầm máy nhắn tin bước vào phòng.
Trên máy nhắn tin có treo lủng lẳng một sợi xích bạc, cô chỉ cần cầm lấy sợi xích, nhẹ buông tay, cái máy đã quay tròn ngay trước mặt Lương Nguyệt Linh.
Đó là một cái máy nhắn tin khá nữ tính với vỏ ngoài màu hồng nhạt, bên trên đính rất nhiều hạt đá lấp lánh, trông rất đáng yêu.
Tô Lâm Lang hỏi: “Có phải cô Lương đang tìm thứ này không?”
Mấy năm trở lại đây, có lẽ người bên Trung Quốc vẫn chưa biết cái gì gọi là máy nhắn tin, cái gì là CALL, nhưng ở Hồng Kông này, gần như ai ai cũng có một cái máy nhắn tin, có thể nói nó đã trở thành phương tiện liên lạc qua văn bản cơ bản nhất của người dân.
Đương nhiên, giá của nó không hề rẻ.
Máy nhắn tin của Lương Nguyệt Linh bị mất, ngay lúc cô ấy đang sốt ruột tìm thì cô lại bất ngờ xuất hiện.
Cô dâu trưởng tới từ Trung Quốc này của nhà họ Hạ khá là kỳ quái, khiến cô ấy thấy lạnh cả sống lưng.
Lương Nguyệt Linh nhận lấy máy nhắn tin, dùng tiếng phổ thông nói: “Đúng là của tôi rồi, cảm ơn cô Tô.”
Tô Lâm Lang thu tay lại, tiện thể cầm luôn máy nhắn tin về, sau đó nhanh tay mở màn hình, bên trên hiện lên số điện thoại gọi tới, và giờ phút này, dãy số hiển thị trên màn hình lại là số nội bộ bên nhà cậu hai của nhà họ Hạ.
Tô Lâm Lang cười bảo: “Ban nãy có người CALL tới nên tôi mới phát hiện ra nó. Tôi đoán nó là của cô mới mang tới đây.”
Lương Nguyệt Linh vốn tưởng là người bên nhà cậu hai gọi tới, nhưng lúc nhận máy, kiểm tra, lại phát hiện đó chỉ là lịch sử liên lạc trong máy nhắn tin.
Cô ấy lập tức nhận ra ngay rằng chỉ trong nháy mắt, bà chủ vừa mới tới này đã điều tra xong lịch sự gửi tin nhắn của cô ấy.
Xem ra máy nhắn tin không bị mất, mà do cô cố ý lén lấy đi.
Gái Bắc Tô Lâm Lang mới kết hôn ba ngày trước, tất cả công nhân viên chức của Hạ Thị đều tới chung vui, đặng gửi tiền mừng.
Lúc đó, mọi người còn từng xem mấy bản tin phê bình trên truyền hình, người nào cũng bảo trông cô khờ quá, không xứng với Hạ Phác Đình.
Ai mà có dè cô lại khôn khéo tới vậy đâu?
Lương Nguyệt Linh đưa tấm danh thiếp ra trước, cười bảo: “Tất cả mọi người trong nhà họ Hạ đều bị cấm tới bệnh viện thăm nom, nên khi nào muốn hỏi thăm tình hình người đều sẽ gọi cho tôi. Nếu cô Tô có chuyện cần giải đáp, cứ việc CALL tôi bất cứ lúc nào.”
Thái độ của cô ấy vô cùng cung kính, như biến thành một người khác vậy.
Tô Lâm Lang nhận lấy danh thiếp: “Lương Nguyệt Linh, chuyên gia dinh dưỡng cấp một, điều dưỡng cấp đặc biệt.”
Lương Nguyệt Linh gật đầu, tiện thể giải thích: “Y tá trưởng Mạch, cũng chính là dì của tôi, là người chăm sóc chính cho phòng của ông cụ, những phòng còn lại thì do tôi phụ trách, chú tôi, tức bác sĩ Hoàng sẽ chịu trách nhiệm việc chữa trị cho các bệnh nhân ở phòng tư.”
Nhân viên y tế phụ trách cho nhà giàu số một thuộc cùng một đội, y tá trưởng họ Mạch, tên Mạch Đức Dung, là cháu gái của bà cụ đã qua đời, còn Lương Nguyệt Linh là phó y tá trưởng, cũng là cháu gái ruột đằng ngoại của Mạch Đức Dung.
Người ta thường có thói quen trọng dụng người thân của mình hơn là người ngoài, và những người Hạ Trí Hoàn đưa tới bệnh viện đều là những người mà ông ấy tin tưởng nhất.
“Thế Phác Đình nhà tôi trông cậy cả vào cô đấy.” Tô Lâm Lang cười bảo.
“Chức trách của tôi mà.” Lương Nguyệt Linh đáp.
Đương nhiên cô ấy có biết chuyện Hạ Phác Đình bị bắt cóc.
Nhìn đôi giày còn dính máu của Tô Lâm Lang, tuy cô ấy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn bị dọa sợ mất mật.
***
Thấy Hạ Phác Đình được đẩy ra ngoài, Tô Lâm Lang vội rời khỏi phòng kính.
Cô chỉ định lại gần nhìn xem tình hình người bệnh hiện tại thế nào, nhưng vừa bước tới trước mặt Hạ Phác Đình, có lẽ là ngửi được mùi hương quen thuộc trên người cô hay sao đó nên dù còn đang hôn mê, cánh tay vẫn tự giơ lên, chuẩn xác nắm chặt lấy tay cô.
Bác sĩ muốn đẩy người đi tiếp, nhưng anh lại không chịu buông ra, cứ cố chấp nắm chặt lấy tay Tô Lâm Lang mãi.
Vấn đề là anh cần được đưa đi kiểm tra não ngay, sau đó còn phải xử lý vết thương.
Tô Lâm Lang xoay người nói: “Anh Phác Đình à, giờ bác sĩ sẽ kiểm tra cho anh, anh phải ngoan ngoãn nghe lời, mau buông tay ra nào.”
Mặt cậu cả Hạ vàng như nến, hiện đang sốt cao, môi mím chặt, đôi mắt đỏ ngầu liên tục khép mở, như muốn nói gì đó, nhưng tất nhiên vì bị thương quá nặng nên vẫn còn mê sảng, chẳng thể thốt nên lời.
Tô Lâm Lang giằng co một hồi mới rút được tay ra khỏi tay anh, đúng lúc này, trong bộ đàm vang lên tiếng ồn ào, cửa phòng khám bật mở.
Một giường vào, một giường ra, hai ông cháu họ Hạ như đổi chỗ với nhau, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì đã đụng mặt ngay trước phòng khám.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận