Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 483:

.



Chương 483:
Mặc dù Chính phủ thực dân không ăn mừng Tết âm lịch, nhưng đến mồng ba tháng Giêng, Thống đốc phủ sẽ mở tiệc chiêu đãi những nhà giàu đóng nhiều thuế ở Cảng Thành, là những người đứng đầu trong các gia đình quyền thế.
Hạ Phác Đình sẽ đi, nhà họ Cố, nhà họ Quý, nhà họ Tiền, nhà họ Quách đều được mời.
Đương nhiên các quan chức chính phủ nước Anh sống ở Cảng Thành cũng tham gia.
Vì là tiệc tối công khai, nên nó là cơ hội tuyên truyền không nhỏ cho các công ty, vậy nên các bà chủ tham gia tiệc tối không thể mặc quần áo quá nổi bật, nhưng cũng phải sang trọng, thu hút, phải tranh thủ thu hút được nhiều ống kính của các phóng viên.
Hứa Uyển Tâm nói: "Chồng Tiền Mễ Lị làm việc ở doanh trại quân đội Cảng Thành, là thư ký thứ ba của Thống đốc, thư ký thứ nhất của Thống đốc là một người phụ nữ tên Marry, mẹ đã gặp bà ta vài lần, coi như quen biết, mẹ sẽ chào hỏi với bà ấy, sắp xếp con, bà Cố và bà Quách cùng một chỗ, như vậy con sẽ không thấy xấu hổ vì không quen ai trong bữa tiệc."
Những người mẹ chồng nói đều là các bà chủ qua lại với bà, thật ra từ trước đến nay Tô Lâm Lang chưa từng giao tiếp với những bà chủ như vậy.
Mồng ba sẽ đến Thống đốc phủ, cô vẫn còn rất nhiều ý kiến về mối quan hệ giữa Đại Lục và Cảng Thành, nếu có thể, cô muốn gặp Thống đốc cảng đương nhiệm hoặc là thư ký trưởng của doanh trại quân đội Cảng Thành, trao đổi vài vấn đề với hai người họ, xem có đủ khả năng, trước khi thống nhất có thể khiến việc kinh doanh và du lịch giữa hai nơi có thuận tiện, dễ dàng hơn không.
Đương nhiên cô sẽ không nói việc này với mẹ chồng.
Cô chỉ nói: "Vâng mẹ, con cảm ơn."
Hứa Uyển Tâm thở dài, bà nói: "Không biết giao thừa Phác Hồng có về không."
Dù sao mấy năm trước Hạ Phác Hồng đều không trở về.
Hàng năm Hạ Chương đều đến Anh thăm con trai, hơn nữa ở trường học bên Anh cũng không được nghỉ Tết âm lịch, vậy nên cậu ta đều không trở về.
Hứa Uyển Tâm vẫn luôn sống trong thế giới tinh thần của mình, bà không quan tâm, cũng không hỏi han đến cậu ta.
Nhưng năm nay không giống vậy.
Cuối cùng bà cũng có thể ngẩng đầu, đường đường chính chính gặp người khác, con trai cả sống sót sau tai nạn, cũng đã ổn định, nhưng không biết chồng bà có thể sống được thêm bao lâu, vậy nên bà rất hy vọng được đón một cái Tết đoàn viên.
Mắt thấy sắp đến giao thừa, điều bà quan tâm nhất chính là không biết Hạ Phác Hồng có trở về hay không!
Bà bảo con dâu thử đồ, còn mình thì đứng dậy ra ngoài.
Bây giờ ấn tượng của Tô Lâm Lang với Hạ Phác Hồng vẫn là một con người tính cách lập dị, điên điên khùng khùng cuồng khoa học.
Hơn nữa cô suy nghĩ rằng, ngày mai hoặc ngày mốt cậu ta sẽ ngồi máy bay đến Cảng Thành, sau đó liên lạc người nhà đi đón cậu ta, vừa khéo sơn trang tư nhân ở ngay gần sân bay quốc tế, cậu ta ngồi lên xe đi thẳng đến sơn trang tư nhân là được rồi.
Nhưng Hứa Uyển Tâm vừa mới ra ngòi, Tô Lâm Lang lại bất ngờ nhận được điện thoại về Hạ Phác Hồng.
Số điện thoại này là số lạ, là sân bay quốc tế Cảng Thành gọi đến, đối phương nói: "Xin hỏi, đây là nhà của cậu Hạ Phác Hồng đúng không?"
"Đúng vậy, xin hỏi cô có chuyện gì sao?" Tô Lâm Lang hỏi.
Người gọi điện cho Tô Lâm Lang đúng là tiếp viên hàng không vừa đẩy xe lăn, mà người ngồi trên xe lăn, chính là cậu ba Hạ Phác Hồng của nhà họ Hạ.
Tiếp viên hàng không cúi đầu nhìn Hạ Phác Hồng, cô ấy nói: "Cô là cô Tô Lâm Lang đúng không, là như vậy, cậu Hạ Phác Hồng là người tàn tật, phải di chuyển bằng xe lăn, cần người chăm sóc, ở trong công ty hàng không, chúng tôi có thể chăm sóc cậu ấy, nhưng khi cậu ấy ra ngoài thì phải có người nhà đón cậu ấy."
Hạ Phác Hồng, người tàn tật, ngồi xe lăn?
Tô Lâm Lang suýt nữa nghĩ rằng đối phương là kẻ lừa đảo, nhưng đúng lúc này, Hạ Phác Hồng nhận điện thoại, cậu ta nói: "Alo, chào chị, là chị dâu đúng không, em là Phác Hồng."
Cậu ta dừng lại rồi nói tiếp: "Em đã mang đồ chị cần về cho chị, xin hỏi, chị có thể đến đón em không?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận