Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 241:

.



Chương 241:
Liêu Hỉ Minh lấy một cặp côn nhị khúc làm bằng thép tinh luyện ra, đây là niềm tự hào của ông ta.
Trên giang hồ thì nó còn có biệt danh là côn Diêm Vương, nếu dùng hết sức gõ vào đầu thì đối thủ sẽ biến thành người thực vật chỉ trong nháy mắt.
Đương nhiên, tình thế bây giờ không ai nhường ai, hai bên đều dùng hết toàn lực vũ khí và võ công.
Lúc này Liêu Hỉ Minh có ưu thế hơn về vị trí đứng, bởi vì ông ta đứng ngược lại với hoàng hôn, khi côn nhị khúc bằng thép tinh luyện vung lên thì sẽ tạo ra ánh sáng bạc lấp lánh, làm ảnh hưởng tới phán đoán của Tô Lâm Lang. Mà chiêu này ông ta nhắm vào đỉnh đầu, rõ ràng là sát chiêu.
Thấy ông ta xuất chiêu, Tô Lâm Lang cười khẽ, giống như đang cười nhạo những suy nghĩ u ám trong lòng ông ta.
Tứ chi mềm mại của phụ nữ là ưu thế bẩm sinh lớn nhất của cô, thấy côn đang nhắm về phía đỉnh đầu, cô ngả người ra đằng sau để tránh, nhưng Liêu Hỉ Minh cũng không vừa, ông ta vung một cái, thu côn lại đồng thời đánh về phía đầu gối cô.
Khi Tô Lâm Lang ngả người ra sau, đầu gối là nơi mà cô dùng sức nhiều nhất, cũng là nhược điểm lớn nhất của cô.
Nếu bị đánh trúng thì bắt đầu từ mai cô và Hạ Phác Đình có thể xếp hàng ngồi cùng nhau, bị người khác đẩy tới đẩy lui.
Nhưng nếu lần trước vì điều kiện bẩm sinh của phụ nữ mà Tô Lâm Lang chỉ có để đầu cơ trục lợi, thì lần này cô muốn dùng chính điều kiện bẩm sinh ấy để áp chế nhị đương gia Liêu.
Cô không dùng lưỡi kiếm mà là chuôi kiếm, chuôi chống xuống đất làm trụ, đồng thời xoay chân tránh côn nhị khúc của Liêu Hỉ Minh, nhắm vào mũi của ông ta. Nhưng lúc ông ta định tránh thì cô lại ra chiêu, vòng chân qua đỉnh đầu ông ta, vòng eo chống mũi kiếm của cô rồi xoay ngược lại.
Lúc gần nhất thì lưỡi kiếm sượt qua ngực cô, chỉ cần một tấc nữa thôi là cô sẽ bị thương, nhưng khi đứng lên thì cô liên tục vung kiếm, chiêu nào cũng là sát chiêu.
Đúng vậy, cô nhường ba chiêu mà không sứt mẻ chút nào, nhưng khi xong xuôi thì cô chính là bên tấn công.
Mỗi nhát kiếm cô không chém nhiều lắm, chỉ ba tấc, côn nhị khúc bằng thép tinh luyện đối đầu với thanh kiếm chém sắt như chém bùn, côn nhị khúc cứ ngắn dần từng đoạn, Liêu Hỉ Minh bị ép phải lùi từng bước về phía sau, mãi cho tới chỗ A Thái đang bị treo.
Trong tay ông ta chỉ còn cán côn, ông ta trốn ra đằng sau A Thái, trong lúc hoảng sợ xô đẩy một chút, Tô Lâm Lang vung kiếm, chém đứt thắt lưng đang treo A Thái.
“Bụp” một tiếng, A Thái ngã xuống đất.
Hắn lập tức nhảy dựng lên định phản kích, một chân nhắm thẳng vào mặt Tô Lâm Lang, muốn đá ngã cô.
Sau đó, người của Long Hổ Đường được chứng kiến cách Tô Lâm Lang đối đãi Lê Duệ, cô vung kiếm lên rồi hét to: “A Thái, cảm giác bị treo lên thế nào?”
Liêu Hỉ Minh còn đang tìm côn nhị khúc, chuẩn bị phản kích, Tô Lâm Lang tiếp tục hét: “Mày đã treo bao nhiêu người lên và đánh họ rồi, nói tao biết, cảm giác bị treo lên thế nào hả?”
A Thái nhập cư trái phép, hắn bơi tới Cảng Thành.
Hắn cho rằng với kinh nghiệm đánh người nhiều năm, không nói nhị đương gia, thay thế ông sáu Lục chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng mà cúi đầu xuống, hắn đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, bởi vì hắn phát hiện một bên cẳng chân đã gục xuống với tư thế rất quái dị, khi hắn muốn rút chân về thì cẳng chân sẽ không di chuyển theo nữa, chỉ có thể kéo lê đung đưa.
Đúng vậy, một cẳng chân của hắn đã bị đứt lìa, chỉ còn một lớp da dính lại.
Tuy rằng lúc trước đánh người là công việc hắn làm hằng ngày, khắp tỉnh Quảng chẳng ai là đối thủ của hắn, A Thái chưa bao giờ bị người khác đánh.
Chân bị đứt là một chuyện vô cùng đáng sợ, hắn sợ tới mức xoay người bỏ chạy, kéo cái chân bị đứt, hắn chạy tới đâu thì máu dính tới đó.
Máu chảy ra nhanh chóng khô lại, thấm vào gạch xanh, chỉ có thể dùng một từ để miêu tả hắn: thảm!
Cuối cùng Liêu Hỉ Minh cũng thoát được khỏi thanh kiếm của Tô Lâm Lang, ông ta lại cầm một cặp côn nhị khúc, định tiếp tục đấu, nhưng khi ông ta vừa nhận côn nhị khúc từ tay đàn em, vừa quay đầu lại đã thấy một tia sáng màu bạc mang theo tiếng gió bay về phía ông ta.
Đúng vậy, Tô Lâm Lang đã đuổi tới, cô không do dự chút nào, vung kiếm lên chém.
Là người thì đều sợ chết, nhìn thấy cặp côn nhị khúc cuối cùng bị chém thành từng mảnh, Liêu Hỉ Minh lựa chọn chịu thua.
Ông ta quỳ xuống, giơ hai tay lên.
Nhị đương gia Liêu không đứt tay cũng chẳng gãy chân, nhưng ông ta bị đánh tới mức phải quỳ xuống.
Búi tóc của Tô Lâm Lang đã bị tuột thành tóc đuôi ngựa, mái tóc cô bồng bềnh trong ánh hoàng hôn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận