Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 113:

.



Chương 113:
Thẩm vấn để gã ta khai ra người đứng phía sau, sau đó lại đưa gã ta ra toàn, kết án tử hình.
Đó là giết gà dọa khỉ, thể hiện sức mạnh an ninh của giới nhà giàu cho toàn xã hội biết, sau này sẽ không còn ai dám là chuyện này nữa.
Cho nên bắt sống là phương án hợp lý nhất.
Di dời mục tiêu, sau đó để Hạ Bình An tự mình dẫn đội bắt sống sát thủ, phương pháp này nghe có vẻ cũng rất hay.
Nhưng Mạch Đức Dung lại nói: “Vết thương ở đầu của Phác Đình không thể chịu được một chút va chạm dù là nhỏ nhất, nếu không dù thằng bé không chết cũng sẽ thành ngốc, phổi vừa mới được chữa khỏi, chúng tôi đang chuẩn bị ghép thận, chờ khi toàn bộ cơ thể của thằng bé được điều dưỡng tốt, có thể tranh thủ mời bác sĩ ở Thụy Sĩ đến ghép thận, nhưng bây giờ muốn di chuyển người đi, thận của thằng bé sẽ càng ngày càng xấu, vậy sẽ không thể ghép thận nữa.”
Quản gia Lưu cũng nói: “Muốn ra ngoài thì phải có xe, nhỡ may bị sát thủ tấn công, trực tiếp nổ súng giữa đường, không thích hợp!”
Cách tốt nhất là di dời mục tiêu, nhưng đây cũng là cách xấu nhất.
Nhưng bây giờ họ chỉ có hai lựa chọn này.
“Lão thái gia cũng nên vào phòng chăm sóc đặc biệt, bây giờ tôi sẽ đi điều tra ngay và sắp xếp lại một lần nữa, mười mấy người chúng tôi cùng lắm là không thể bắt sống được gã ta. Trừ khi toàn bộ chúng tôi đều ngã xuống trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt, nếu không sát thủ không có khả năng tiếp cận mục tiêu.” Hạ Bình An dừng một lát rồi lại nói: “Gã ta muốn đến gần mục tiêu trừ khi tất cả chúng tôi đều chết hết.”
Trong phòng chăm sóc đặc biệt tư nhân không có cửa sổ chỉ có một cửa ra vào.
Nếu như sát thủ thật sự đến, liệu gã ta có thật sự vượt qua cửa tử tiếp cận phòng chăm sóc đặc biệt không?
Khó nhất là bắt sống gã ta, nhưng việc này cũng không thể mạnh miệng, nó đòi hỏi sự sắp xếp và bố trí chính xác.
Dưới cái nhìn của tất cả mọi người, lão thái gia vẫn im lặng không nói gì, cuối cùng, ông ấy nhìn Tô Lâm Lang: “Lâm Lang, cháu nghĩ chuyện này có ổn không?”
Hạ Bình An và Quách Thụy lúc này mới phản ứng lại, mợ mới là gia chủ, phải được cô gật đầu đồng ý mới được.
Hạ Bình An vội vàng nói: “Mợ, chúng tôi xuất phát từ thực tế, mấy ngày nay sẽ tập trung vào việc phòng thủ.”
Quách Thụy tuổi vẫn còn trẻ nên đầy tham vọng, nhưng anh ta là lão đại, hiểu rõ tình hình nhà họ Hạ phải đối mặt lúc này.
Nội gián kia nói đã đưa tiền cho sát thủ nên có giết bà ta cũng không thể ngăn được mọi chuyện xảy ra, như vậy, phải tập chung vào việc phòng thủ, ngăn cản hoặc là trực tiếp tiêu diệt sát thủ.
Việc này khá dễ dàng.
Cửa sổ ở đây hướng ra biển, đối diện ở xa xa là dãy núi, Tô Lâm Lang nói với Quách Thụy: “Anh nên nhớ, thứ nhất, ngoại trừ để ý đến nhân viên trực ban ở bờ biển có thể leo lên, còn phải để ý phía đối diện, sát thủ có thể nhân cơ hội dùng dù lượn bay từ phía đối diện sang đây, nhất định phải đề phòng ở trên trời.”
Quách Thụy đang lấy cuốn sổ của mình ra đột nhiên dừng lại.
Dù lượn là một loại hình bay mới chỉ xuất hiện ở Phương Tây, anh ta đã từng đọc được trong các tạp chí quân sự, quả thật đã có trường hợp sát thủ quốc tế dùng nó để thực hiện các hoạt động ám sát, mợ thế mà cũng biết sao?
Anh ta chải chuốt lại trí nhớ, đột nhiên cảm thấy mợ chính là tri kỷ của anh ta!
Tô Lâm Lang nói tiếp: "Còn cánh cửa nhỏ ở góc Tây Bắc, vào mỗi thứ tư sẽ có nhân viên bên ngoài đến giẫy cỏ, rất có khả năng sẽ bị sát thủ giết chết sau đó ngụy trang, phải xác nhận nhân viên đó trước đã, nếu không đúng người thì bắt giữ ngay tại trận!"
Hạ Bình An cũng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Tô Lâm Lang: "Mợ cả có nhiều kinh nghiệm quá!"
Thực ra ông ấy đã suy xét đến chuyện này từ lâu rồi, hơn nữa cánh cửa đó là cái bẫy nhằm vào sát thủ, nhưng ông ấy rất ngạc nhiên khi Tô Lâm Lang nhắc đến, bởi vì cô quá là chuyên nghiệp.
"Tiếp theo nữa là khoa chăm sóc đặc biệt ở tầng hai của bệnh viện, từ cầu thang kia đi lên thì chỉ cần năm mươi mét là có thể đến phòng chăm sóc đặc biệt, phải cử hai vệ sĩ luân phiên túc trực suốt 24 tiếng đồng hồ, cảnh giác với sát thủ giả mạo bệnh nhân hoặc người thân bệnh nhân từ khoa chăm sóc đặc biệt xông đến đây." Tô Lâm Lang lại nói.
Lần này đến cả Mạch Đức Dung cũng cảm thấy khó mà tin nổi: "Lâm Lang, làm sao mà cháu biết được những chuyện này vậy?"
Một cô gái có tuổi tác không lớn nhưng lại nắm rõ đường đi nước bước của sát thủ chuyên nghiệp trong lòng bàn tay, nói mạch lạc rõ ràng đâu ra đấy, chẳng trách mỗi lần Hạ Mặc gọi điện thoại đến đều than thở: Tô Lâm Lang còn hung dữ tàn ác hơn cả bọn bắt cóc!
Chuyện này phải giải thích làm sao đây nhỉ?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận