Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 162:

.



Chương 162:
Quý Đình Hiên nhìn Quách Đổng, Quách Đổng cũng đang nhìn cậu cả Quý, cả hai đều trợn mắt há mồm.
Trong lòng mọi người đều nghĩ, thấp nhất cũng phải đến bốn tỷ, cả hai bọn họ đều cho rằng đối phương cũng vậy nên vừa rồi mới không giơ thẻ bài.
Nhưng thế mà chỉ mới ba tỷ sáu đã bị nhà họ Hạ lấy được?
Tiết kiệm được bốn tỷ cũng đủ xây một tòa nhà mới rồi đấy!
Hai người đồng thời giơ thẻ bài lên, cùng kêu to: "Bốn tỷ, bốn tỷ!"
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, người chủ trì đã gõ búa xuống, đứng ở bên cạnh vỗ tay.
Hứa Thiên Tỉ dẫn đầu kế toán, giám đốc và tất cả mọi người nhảy dựng lên: "Yeah!"
Tất cả nhân viên làm việc ở bộ phận bất động sản cũng đồng loạt đứng dậy vỗ tay, pháo hoa, champagne và hàng phóng viên đứng phía sau lập tức vây quanh.
Tô Lâm Lang đi tới đẩy xe lăn, nhưng Hạ Phác Đình lấy tay ngăn tay lại, vẻ mặt khó xử: "Em gái lên đi nhé?"
Vốn nên lên đài chụp ảnh chung, uống sâm panh chúc mừng, để truyền thông chụp ảnh.
Mà khi hiểu biết càng nhiều, Tô Lâm Lang cũng phát hiện tất cả những khó khăn mà nhà họ Hạ phải đối mặt bởi chính phủ Cảng Thành và trong nguyên tác, số mệnh bi thảm của cả nhà là điều tất yếu, đây cũng là thời khắc vinh quang nên đến với Hạ Thị, cô cũng không muốn tranh sự nổi bật với người khác.
Cô còn đang định đẩy thì Hạ Phác Đình kéo Hứa Thiên Tỉ, vẻ mặt thống khổ: "Mau, đưa tôi đến nhà vệ sinh!"
Anh hành động bất tiện, không thể đi vệ sinh bất cứ lúc nào được, nghẹn cả ngày, bàng quang sắp nổ tung rồi.
Có phóng viên nhạy bén phát hiện điều kỳ lạ, cả đường đuổi theo chụp dáng vẻ chật vật đi vệ sinh của cậu cả nhà họ Hạ.
Báo chí ngày mai đưa tin: [Nghi ngờ cậu cả nhà họ Hạ sợ vợ, con dâu cả Đại Lục nắm quyền, đoạt được bảo địa phong thủy với giá siêu thấp!]

Tại bệnh viện Đức Minh, quản gia Lưu cầm điện thoại vào phòng chăm sóc đặc biệt, trước tiên thì thầm vài câu, nhìn thấy ông cụ gật đầu thì quay đầu lại nói với người trong điện thoại: "Ngài Hải Lặc nguyện ý vào ở là vinh hạnh của Hạ Thị chúng tôi!"
Tắt máy, ông ấy nhỏ giọng nói: "Dùng ba tỷ sáu mua được!"
Sau khi vào phòng chăm sóc đặc biệt, Hạ Trí Hoàn trái lại rất có tinh thần, chuyện này càng là một liều châm vào lòng rất mạnh: "Tiết kiệm được bốn tỷ?"
"Bên ngoài đang lan truyền tin tức, ngài muốn xem sao, tôi đi xin bác sĩ?" Quản gia Lưu nói.
Hạ Trí Hoàn gỡ máy giám định điện tâm đồ và bình dưỡng khí trên người xuống: "Lập tức đi xem ghi hình!"
Ban đầu ông ấy vốn cho vay một tỷ sáu, còn có thể lấy ra ba tỷ hai, miễn là chi phí được kiểm soát trong vòng năm tỷ.
Nhưng hiện giờ mới chỉ ba tỷ sáu, như vậy Hạ Phác Đình vẫn còn ba tỷ lợi nhuận ròng của cổ phiếu, nếu thế thì vẫn có lãi như cũ, ngày mai giá cổ phiếu sẽ tăng mạnh, Hạ Thị sẽ vẫn là công ty niêm yết độc lập tài chính của chính phủ Cảng Thành.
Ai, nếu con trai có thể tỉnh lại và nghe thấy tin này thì tốt biết bao.
Ông cụ duỗi tay: "Mau, mau đỡ tôi, gọi Uyển Tâm cùng đi đi!"
Lúc này Hứa Uyển Tâm đang ngồi đọc thơ cho người chồng đang ngủ say nghe, khi nghe thấy hai chữ ghi hình thì giật mình thảng thốt.
Sáu năm trước, năm ba mươi tuổi, có một họa sĩ lịch sự văn nhã, nhờ một bức tranh kinh diễm bà và đối phương đã giao lưu với nhau khá nhiều, sau đó lại phát hiện bức tranh của người ấy ở nước ngoài, cũng vì không đành lòng thấy một người trẻ tuổi bị hiểu lầm, sau khi lờ mờ phát hiện sao chép không kinh động đến người khác, bà một mình đến phòng vẽ tranh của người ấy để xem tranh của hắn, kết quả uống một ly cà phê, thì có chuyện.
Ngủ dậy một giấc, bà đã biết mình xong đời rồi.
Sau đó bà nhận được một bức thư nặc danh, trong thư nói chỉ cần bà đi vào cửa Phật, thì bảo đảm bà sẽ vĩnh viễn không có chuyện gì.
Bà ăn chay sáu năm, không ra khỏi cửa, mãi cho đến gần đây mới biết được là ai đang hại bà và cũng mới biết động cơ của đối phương.
Vốn cảm giác của bà với Linda Tôn rất nhạt nhẽo, bởi vì hai người không cùng tần số về thẩm mỹ và trình độ học vấn, nên không coi trọng bà ta cho lắm.
Sau đó bà bị hãm hại cũng chỉ cảm thấy là do mình quá ngây thơ, không có lòng phòng bị nên cắn răng ăn mệt.
Nhưng bà sợ ảnh chụp, sợ lỡ như có video xuất hiện.
Vậy con của bà sẽ mãi mãi không thể ngẩng đầu ưỡn ngực sinh sống ở Cảng Thành.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận