Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 187:

.



Chương 187:
Nhưng Hạ Phác Húc đã trưởng thành và có ý kiến riêng của mình. Từ nhỏ anh ta đã không thích Hạ Mặc vẫn luôn phải chịu uất ức, mà lại ngưỡng mộ ông sáu Lục, cảm thấy ông ta đứng đầu ba ngàn thành viên trong Long Hổ Đường, với hàng chục nghìn tay sai, là một anh hùng uy phong lẫm liệt.
Anh ta cũng thích đánh cược, cược ông sáu Lục mới là cha ruột của mình nên vừa xuống máy bay đã lập tức tới tìm anh hùng daddy của anh ta.
Cách làm liều lĩnh lại xúc động này của anh ta khiến Linda Tôn đang ở trong trại tạm giam sốt ruột đến mức suýt tự đập bể đầu, và cũng làm cho Hạ Mặc mất hết mặt mũi. Nhưng ông sáu Lục lại cực kỳ kích động rồi còn hứa hẹn ngay rằng trong tương lai, tất cả di sản của mình sẽ thuộc về Hạ Phác Húc.
Hiện giờ cũng chỉ thiếu một phần giám định DNA nữa, ông sáu Lục cũng để cho Hạ Phác Húc tự làm bản xét nghiệm đó, tóm lại, ông ta vô cùng tín nghiệm anh ta!
Hạ Phác Húc tràn đầy tự tin: "Daddy, DNA sẽ chỉ có một kết quả thôi đó là con là con trai của cha!"
Anh ta nhảy múa mấy bước đến bên bàn rồi đặt bánh mì ovaltine chảy nướng kiểu Pháp lên bàn, nói: "Từ nay về sau, con trai sẽ tuân theo lệnh của daddy!"
Ông sáu Lục gật đầu, nói: "Bán đảo Hồng Sơn sắp phải phá dỡ, cha giao nó cho con, lần này tôi muốn có bảy trăm triệu lợi nhuận ròng."
Cần bàn chuyện làm ăn nên Hạ Phác Húc nói: "Con nghĩ cách thu phí bằng cách đánh đánh giết giết không còn phù hợp với thời đại mới bây giờ nữa rồi, con sẽ cố gắng tiếp cận với cách ôn hòa hơn để có thể phá bỏ và dời đi sang nơi khác, tăng tiền đền bù cho người dân rồi chúng ta sẽ từ từ tẩy trắng hình ảnh của chúng ta, daddy cảm thấy thế nào?"
Nhảy một cái thành cậu chủ trưởng ban của Long Hổ Đường nên anh ta không muốn tiếp tục hoạt động phi pháp nữa, muốn tẩy trắng, kinh doanh theo cách hợp pháp.
Anh ta cũng cho rằng ông sáu Lục nhất định sẽ đồng ý, có khi còn khen anh ta là một đứa con tốt.
Nào biết ngay giây sau ông sáu Lục đã thay đổi sắc mặt, giọng nói lạnh buốt như sương lạnh: "Tại sao cách nói của con lại giống Hạ Mặc vậy, hơi có vẻ yếu ớt đấy?"
Hạ Phác Húc sợ đến run người, vội nói: "Cha yên tâm đi, Hạ Mặc uất ức đấy không thể nào là của cha con được."
Ông sáu Lục hài lòng cắt bánh mì ovaltine chảy nướng kiểu Pháp ra muốn ăn nhưng lại nghe thấy tiếng điện thoại reo, thấy con trai đưa điện thoại qua ông ta vẫn đang cười, có điều mới nghe được hai câu, ông ta đã ném chiếc dĩa lên trên bàn: "Mẹ nó ai nói tôi giúp đỡ Phương Văn Tấn, sh*t!"
Lại hét lên: "Chúng ta không thể cắt đứt mối quan hệ với tổ chức theo đạo ở Macao được, tìm thấy Phương Văn Tấn thì sắp xếp giết chết ông ta rồi gửi về Macao!"
Bình thường Hạ Phác Húc gặp mặt người cha nuôi ông sáu Lục này, đều sẽ ở những nơi ăn cơm uống trà, ăn chơi, đương nhiên ông sáu Lục muốn bàn chuyện làm ăn cũng sẽ nói sau lưng anh ta, mà hôm nay đây là lần đầu tiên anh ta nghe ông sáu Lục nói về công việc.
Cái trò đánh đấm quần què vậy không tốt chút nào, liệu có quá tàn bạo không?
Mà nhỡ đâu anh ta không phải con trai của ông ta? Có một khả năng nhỏ anh ta không phải thì sao nhỉ? Làm sao bây giờ?
Hạ Phác Húc bị dọa đến run rẩy, trong lòng tự nhủ không thể như vậy được, mẹ anh ta nói rồi, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là Hạ Mặc hoặc là ông sáu Lục, anh ta rất tin rằng Hạ Mặc vừa yếu đuối và vừa ngốc nghếch, lại không có tiền đồ kia chắc chắn không thể là cha ruột của mình được.
Ông sáu Lục ăn xong bánh mì ovaltine chảy nướng kiểu Pháp, xoát xoát mấy cái viết vào tờ chi phiếu: "Tạm thời cho anh hai trăm nghìn làm tiền tiêu vặt trước, con muốn tới Lan Quế Phường tán gái hay là muốn đến Macao đánh bạc, Sa Điền đua ngựa, chơi như nào tùy con!"
Tuy rằng Hạ Mặc cũng thường xuyên đưa anh ta tiền nhưng luôn khuyên Hạ Phác Húc phải giữ mình trong sạch, không đánh bạc, không được tán gái lung tung, hơn nữa một khi phát hiện anh ta tán gái, sẽ lập tức không do dự cắt tiền tiêu vặt của anh ta nhưng nhìn ông sáu Lục xem, sảng khoái biết bao?
Hạ Phác Húc ôm ông sáu Lục: "Daddy, con biết ngay, con là con trai của cha mà!"
...
Lúc này Tô Lâm Lang đang xem bản báo cáo kiểm tra DNA y học, thực ra cô biết thì Hạ Phác Đình cũng có thể nhìn ra nhưng anh giả vờ như muốn diễn kịch, vì vậy cô cũng cố ý không nói gì, muốn xem người này sẽ giả vờ đến bao lâu.
"Thiên Tỉ, rốt cuộc là ai?" Anh giả vờ mù cực kỳ nghiêm túc: "Anh không thấy, nói cho anh nghe."
Hứa Thiên Tỉ nói: "Phác Húc là con của nhà họ Hạ, huyết thống không thể nghi ngờ.
Cậu ta nhéo mi tâm: "Anh họ, có phải giám định sai rồi không, chúng ta làm lại một lần nữa đi, Phác Húc vừa xuống máy bay đã đến thẳng chỗ ông sáu Lục, ngay lúc đó đã nhận ông ta là cha luôn, nếu không phải em vận động khắp nơi thì báo chí đã đăng tin loạn lên rồi."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận