Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1018:

.



Chương 1018:
Hạ Phác Đình lại gần vợ, đầu tiên là áp môi lên trán cô, lạnh quá. Anh vội vàng cầm tay vợ, vẫn may, tay vẫn còn ấm. Anh nhẹ giọng gọi: “Em gái?”
Thấy vợ không đáp lại, anh hoảng lên: “Y tá, y tá, mau đến xem vợ tôi đi.”
Mấy người y tá đã quen với sự hoảng loạn của mấy anh chồng, tuy nhiên chưa từng thấy ai hoảng đến mức như Hạ Phác Đình, anh còn chẳng thèm nhìn con lấy một cái nữa.
Lúc y tá vội vã chạy đến thì Tô Lâm Lang đã mở mắt.
Đây chính là lý do tại sao cô không muốn sinh con, cô vốn kiên cường, mạnh mẽ, đây là lần đớn đau nhất trong đời cô, cũng là giây phút cô suy yếu nhất. Nếu không phải cô luôn khao khát có con, cô sẽ không bao giờ để mình rơi vào tình cảm yếu ớt thế này.
Cô hỏi: “Anh trai, con đâu?”
Ừ ha, con đâu?
Y tá đẩy hai đứa bé đến bên giường, mỗi bên giường có một em bé đã được bọc tã gọn gàng.
Hạ Phác Đình luống cuống, tay chân loạn xạ hết cả lên. Anh đã từng được huấn luyện, cũng từng luyện tập, nhưng đến khi ra trận lại quên béng mất cách ôm em bé.
Y tá muốn giúp anh ta, Hứa Uyển Tâm cũng muốn giúp, tuy nhiên anh lại từ chối. Anh lục lọi lại trí nhớ của mình, sau đó bế một bé lên, tư thế tay rất tiêu chuẩn.
Tô Lâm Lang vẫn chưa ngồi dậy được, cô nói: “Mau cho em xem với, thằng bé trông như thế nào thế?”
Lúc siêu âm, anh nhớ là một trong hai đứa xấu đau xấu đớn, trông chả khác nào người ngoài hành tinh. Anh cho rằng đứa con này rất xấu, thấy vợ mong chờ như thế thì lại hơi lo lắng, có khi nào vợ mong chờ quá mà thấy con xấu đau xấu đớn nên buồn không.
Y tá trông dáng vẻ lúng túng của anh thì vạch tã ra giúp anh.
Ngay lúc nhìn đứa bé, Hạ Phác Đình còn không dám thở, Tô Lâm Lang cũng khẽ “oa” một tiếng.
Gần đây họ hay vào viện, thấy rất nhiều đứa trẻ sơ sinh da nhăn nhúm, đỏ hỏn, họ tưởng con mình cũng thế, nhưng không ngờ lại trông trắng trẻo, bụ bẫm, mặt mũi nom rất đáng yêu.
Bé nhắm nghiền hàng mi đen dài, từ độ cong của hàng mi có thể đoán được cô bé có một đôi mắt to tròn xinh xắn. Cô bé đang chu môi, ngoan ngoãn ngủ say giấc.
Bé trông rất đáng yêu, cứ như thiên sứ từ trong tranh vậy.
Giây phút đó Hạ Phác Đình cũng cảm thấy từ chuyện anh ốm nghén cho đến vợ phải vất vả sinh nở đều đáng giá, vì bé quá đỗi đáng yêu.
Tô Lâm Lang vốn còn bực dọc do cơ thể yếu ớt và mệt mỏi, nhưng sau giây phút đó, dường như tất cả đã tiêu tan.
Cô nói: “Đây là em gái đúng không, trông con bé dịu dàng ghê.”
Hạ Phác Đình đã quên mất ước mơ ban đầu của mình là một cô bé mạnh mẽ, ngầu lòi, có thể đấm đá.
Anh nói: “Anh thích nhất là bé gái dịu dàng, đáng yêu.”
Sau đó anh thử ngửi bé: “Em gái, con bé thơm quá, giống hệt em luôn.”
Tô Lâm Lang vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bé: “Đương nhiên rồi, con gái thì sẽ thơm hết.”
Bé ngoan ngoãn ngủ trong lớp tã bọc, thỉnh thoảng còn khua tay lên trời, cái miệng chu ra, trông đáng yêu tuyệt đỉnh.
Ngay lúc này, một tiếng khóc vang lên, tiếp theo đó cả phòng bệnh vang vọng tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Hai vợ chồng Hạ Phác Đình đồng loại nhìn đứa trẻ trong lòng, bé ngơ ngác mở mắt ra, nhưng vẫn mím chặt môi, không khóc lấy một tiếng.
Mà lúc này, Hứa Uyển Tâm đang ôm một đứa bé khác nói: “Thảo nào, nhìn đồ sai rồi, này chắc là con gái này, đây mới là đồ bé gái.”
Hạ Phác Đình ngớ người, nhìn đứa nhóc trong lòng, trên tã lót có thêu tên tiếng Anh của bọn nhỏ.
Đúng thế thật, đồ bé này mặc là đồ bé trai.
Cậu bé nằm trong lòng Hạ Phác Đình, Tô Lâm Lang vươn tay ra, thế là anh đặt cậu bé lên giường bệnh. Hai người ngơ ngác lật tã lót ra, vừa mở ra thì cậu nhóc đạp một cái, để lộ quần tã bên trong. Hạ Phác Đình nhẹ nhàng mở quần tã ra để xem giới tính của đứa bé, là một cái ấm trà!
Giọng điệu dịu dàng của Hạ Phác Đình đã bay biến: “Nó là anh trai, sao lại…”
Một đứa con trai mà sao trông xinh xắn thế?
Hứa Uyển Tâm ôm bé còn lại, bé vừa khóc hai tiếng đã được bà dỗ nín, giờ lại bắt đầu khóc tiếp.
Tô Lâm Lang nói: “Mẹ, mau bế lại cho con nhìn đi, em gái trông như thế nào thế?”
Song sinh khác trứng sẽ có bề ngoài khác nhau.
Tô Lâm Lang đã nhìn bé trai rồi.
Mà điều cô mong đợi nhất là bé gái trông như thế nào.
Song trong đầu Hạ Phác Đình vang lên tiếng “vù”.
Anh nhớ lại đứa bé ngoài hành tinh trong ảnh siêu âm, thầm nói chắc con gái không giống người ngoài hành tinh đâu ha.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận