Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1015:

.



Chương 1015:
Tô Lâm Lang có thể hiểu được chồng mình, anh sống trong nhung lụa từ bé, khác với người xuất thân từ nơi xác chất thành núi, máu chảy thành sông như cô.
Hạ Phác Đình vẫn luôn cố giấu chuyện mình bị nghén. Anh tháo đồng hồ và kính ra rồi đến gần vợ, anh “ừm” một tiếng rồi cẩn thận quan sát vợ mình.
Bình thường khi nhìn người khác, trong mắt anh chỉ toàn sự khôn khéo lạnh băng, nhưng gương mặt tuấn tú đó đã xoa dịu đi phần nào sự tinh ranh, khiến anh trông hòa nhã, đôn hậu hơn hẳn.
Nhưng lúc anh nhìn cô, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, tròn ngập sự ấm áp.
Kết hôn đã được mấy năm, lúc vừa được cứu về từ hang ổ bọn cướp, những ngày tháng ấy trong ánh mắt anh chỉ toàn là sự hận thù, cọc cằn, không những không đẹp mà còn thích lườm người ta.
Song giờ đây ánh mắt anh đã dần trở về như những ngày đầu Tô Lâm Lang gặp anh.
Giờ trong đó vừa chứa sự khôn khéo của một doanh nhân, vừa chứa sự ngây thơ không hiểu chuyện đời, chứa cả sự nhân hậu và chút ương bướng của một cậu chủ.
Từ trong mắt anh, Tô Lâm Lang không nhìn ra được anh đang sợ cái gì, hoặc là có bất cứ âu lo nào về phương diện tâm lý.
Nhưng đương nhiên, một người có vấn đề về tâm lý sẽ rất khó chữa.
Tô Lâm Lang mong ước Cảng Thành sẽ thay thế Tokyo, lật giở một trang thiên niên kỷ mới, trở thành trung tâm mỹ phẩm của cả châu Á, đồng thời là thánh địa tiêu dùng của chị em châu Á.
Muốn thực hiện được còn cần sự chỉ điểm của chồng cô.
Huống hồ cô đã sắ có con, đã thế còn một lần sinh hai đứa, có luôn cả trai lẫn gái trong một lần.
Đây là một giấc mơ mà cô chưa từng dám nghĩ về khi đang ở Tinh Tế.
Có thể cô là một người mẹ không tròn vai, nhưng cô sẽ dốc hết sức để bảo vệ sự an toàn của con cái, và cả bố bọn nhỏ nữa.
Cô sờ trán chồng, lại hỏi: “Vẫn là gọi bác sĩ đến nhé?”
Hạ Phác Đình cầm lấy tay vợ rồi vòng qua em mình, giọng khàn khàn: “Nhìn thấy em là anh khỏi rồi.”
Anh rúc đầu vào cổ vợ: “Ngửi được mùi hương trên người em là được rồi, bởi vì anh cảm thấy rất an toàn.”
Tô Lâm Lang bị chồng chọc cho ngứa ngáy cả người, nhưng cô lại nói: “Em thấy vẫn nên gọi bác sĩ đến thì tốt hơn.”
Cô nói tiếp: “Nếu anh sợ bác sĩ không tuân theo điều kiện giữ bí mật, đưa ra yêu sách thì em có thể đánh bác sĩ giúp anh, đánh bao giờ phục thì thôi.”
Hạ Phác Đình bị vợ chọc cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em chưa nghe thấy câu chỉ có tâm dược mới chữa được tâm bệnh à?”
Anh cắn cổ vợ, ép cô phải ngẩng đầu lên, sau đó anh nâng mặt vợ lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Không nói chuyện này nữa, bác sĩ từng nói là, có thể… ấy đúng không?”
Đã đến tháng thứ tư rồi, theo lời bác sĩ thì chỉ cần tư thế thích hợp, không kịch liệt quá là vẫn có thể làm chuyện ấy được.
Nghe cũng tò mò, bình thường Tô Lâm Lang có yêu cầu khá cao ở chuyện đó, nhưng sau khi mang thai lại còn cao hơn cả trước đây.
Đã đến tháng thứ tư rồi, cô cũng muốn lâu lắm rồi, nhưng Hạ Phác Đình cứ từ chối cô mãi, mà giờ bác sĩ cũng đã cho phép rồi, đương nhiên là có thể làm.
Cô nâng mặt chồng lên rồi nhẹ nhàng cắn lên chóp mũi anh, gật đầu: “Ừm!”
Hạ Phác Đình chợt bế bổng vợ lê.
Bỗng dưng cô nhớ đến một chuyện, lại bật cười nói: “Anh trai, bác sĩ còn nói là tốt nhất là để em ở bên trên.”
Hạ Phác Đình ngớ người liền.
Từ trước đến giờ anh rất bài trừ việc vợ ở trên, từ sau khi đầu gối khỏi là không có lần nào như thế nữa, nếu là bình thường thì chắc chắn anh không chấp nhận.
Nhưng giờ anh đã phải nhịn quá lâu, hơn nữa còn là bác sĩ kiến nghị, đương nhiên anh phải làm theo, hơn nữa cũng chỉ có thể mới tốt cho em bé.
Anh lại tiếp tục giấu chuyện mình bị nghén, không chịu nói cho Tô Lâm Lang biết.
Thực ra Hạ Phác Đình đã suy nghĩ rất nhiều, liệu có phải việc ốm nghén này liên quan đến nỗi sợ hãi sau vụ bắt cóc lần trước không.
Ở một mức độ nào đó thì ốm nghén cũng là một sự giải phóng.
Dù sao lúc đó anh không dám sợ, cũng không dám chết, một lòng cầu mong được sống, muốn về nhà.
Về nhà anh đã xử lũ người xấu kia thành tổ ong vò vẽ.
Sau khi trở về, mỗi khi anh không ở nhà ngủ với vợ, không ngửi thấy mùi hương trên người cô là anh sẽ gặp ác mộng, anh mơ thấy chân tay mình bị trói chặt, bị nhốt trong một tủ đá chật hẹp.
Anh hoảng loạn, không thể thở nổi, cảm tưởng như rơi xuống vực thẳm.
Sau khi Tô Lâm Lang mang thai, đột nhiên ác mộng đổi thành ốm nghén.
Nếu không ở nhà ngủ với vợ, Hạ Phác Đình sẽ đau đầu, chóng mặt, nôn mửa cả đêm.
Anh cứ phải về nhà, về căn phòng này, ngửi thấy mùi hương trên người Tô Lâm Lang mới có thể cảm thấy an toàn.
Ở cùng cô, cơn ốm nghén cũng nhẹ hơn nhiều.
Thế nên anh biết, thứ anh cần không phải là bác sĩ tâm lý, mà là vợ anh, Tô Lâm Lang.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận