Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 558:

.



Chương 558:
Giờ phút này, cô ta đang đổ xúc xắc, Hạ Phác Hồng nghiêm túc nhìn xem.
Ở bên ngoài cửa sổ, trên bờ cát đúng là có một khung máy bay ném bom nho nhỏ. F-111, được Mỹ sản xuất, hiện đang là máy bay ném bom một người lái hàng đầu thế giới.
Có lẽ lúc đang thực hiện nhiệm vụ trên biển nó bị rơi vỡ, sau đó được trục vớt và lưu hành ở chợ đen.
Giờ phút này, những gì Hạ Phác Hồng đang trải qua giống như Cố Mãn Quán kéo Hạ Phác Húc quay A.V, là phiền toái tìm đến cửa.
Máy bay ném bom kia đương nhiên do lão tư Viên đặc biệt thu mua, mục đích là dụ Hạ Phác Hồng mắc câu, đến đánh bạc.
Nếu Tô Lâm Lang đoán không sai, Hạ Phác Hồng muốn thắng được chiếc máy bay ném bom kia nên dùng một phần đánh cược không nhỏ. Mà giá trị của thẻ đánh bạc kia có lẽ chẳng khác gì Tiêm Sa Chủy.
Đây chính là chiêu thứ hai lão tư Viên dùng với trên người Hạ Phác Húc, nhắm vào Điên Công Hạ Phác Hồng kia. Ông ta dùng chiêu cám dỗ, đánh cược chính là vũ khí ông ta thích nhất.
Có chị dâu ở đây, Hạ Phác Húc không cần lo lắng sẽ bị người ta bắt nạt nữa.
Anh ta hầm hầm đi về phía Hạ Phác Hồng, nói: "Kẻ ngu xuẩn Phác Hồng này, mau đứng dậy theo anh về nhà!"
Hạ Phác Hồng giống như Hạ Phác Húc mấy ngày trước, cậu ta vẫn chưa ý thức được lão tư Viên bày kế với mình. Cậu ta vô thúc hất tay Hạ Phác Húc ra, nhìn thấy Tô Lâm Lang cũng đến vội đứng lên, cười hỏi: "Chị dâu, sao chị cũng đến đây?"
Hạ Phác Húc giống như chó lông xù, nói với Tô Lâm Lang: "Chị nhìn xem, nó chạy đến chỗ của lão tư Viên đánh bạc suýt chút nữa đã hại chết chị. Vậy mà nó không hề có cảm giác nguy hiểm, chờ về nhà chị hãy trừng phạt nó một trận đi."
Hạ Phác Hồng không sợ, trái lại hùng hồn nói: "Em đến cược, nhưng anh Hai, chẳng phải chỉ cần em thẳng là được à?"
Cậu ta ngay thẳng, giới thiệu với Tô Lâm Lang trước: "Chị, cô gái này tên là Bạch Cốt Trảo, là chủ sòng bạc này, thuộc hạ của lão tư Viên. Cô ta nói chỉ cần em đoán trúng ba lần đổ xúc xắc thì lão tư Viên có thể đưa chiếc máy bay ở bên ngoài cho em. Chị nhìn máy bay đi, nó có động cơ tốc độ siêu thanh hiện đại nhất, giá trị mấy triệu tệ. Em chỉ cần ở đây đánh cược một lần, thắng thì nó sẽ là của em."
Nhưng khi xoay người lại, cậu ta lại cau mày.
Bởi vì những người đứng sau sau lưng Tô Lâm Lang đều mặc vest đen, là đám du côn của sòng bạc, mà ai cũng cầm một chiếc gậy bóng chày.
Cậu ta hỏi Bạch Cốt Trảo đang đổ xúc xắc: "Cô Bạch, chẳng phải cô nói ông chủ của cô là lão tư Viên thích tôi nên mới chuẩn bị đánh cược thắng thua, đưa máy bay cho tôi sao? Chị dâu tôi đến, sao mấy người cần nhiều vệ sĩ vây quanh chị ấy như thế?"
Bạch Cốt Trảo họ Bạch, nhưng Bạch Cốt Trảo chỉ là nghệ danh, cô ta đứng lên cười khanh khách phất tay, nhóm du côn tạm thời lui xuống.
Cô ta đưa tay mời, nói: "Cô Tô đã đến thì đừng gấp gáp như thế, chơi một ván rồi hãy đi."
Đây là lần đầu Tô Lâm Lang đến sòng bạc của lão tư Viên, bây giờ vẫn không thấy ông ta đâu.
Vừa rồi cô ở cổng đánh một hơi bốn tên du côn, quản lý sòng bạc, đương nhiên lão tư Viên đã biết từ lâu rồi, cho nên mới có nhiều tên du côn vây quanh như thế.
Nhập gia tùy tục, cô đã đến đây, Hạ Phác Hồng còn chưa bắt đầu đánh cược, đúng là cô không cần phải sốt ruột.
Cô ngồi cạnh Hạ Phác Hồng, hỏi: "Cô Bạch, Phác Hồng nhà tôi đánh cược cái gì?"
Thật ra Bạch Cốt Trảo cũng là người chia bài, làm công việc ở sòng bạc lâu năm, trên mặt cô ta có vẻ quyến rũ, nhìn Hạ Phác Hồng nói: "Anh Hạ, chính anh nói đi, tiền cược của anh là gì?"
Nếu nói Hạ Phác Hồng thông minh thì cậu ta lại bị lừa đến sòng bạc, nhưng nếu bảo cậu ta ngốc thì cậu ta không ngốc chút nào.
Cậu ta nói: "Cô Bạch, không phải tôi muốn đặt tiền đặt cược mà do mấy người dùng chiếc máy bay ném bom kia dụ tôi đặt cược. Tôi đánh cược gân tay và gân chân của tôi, một khi tôi thua nhất định sẽ để mấy người rút lên gân tay, gân chân của tôi."
Sau đó lại nói với nói với Tô Lâm Lang: "Chị đừng lo lắng, em nhìn rồi đã tìm được quy luật. Cược đi, em sẽ chiến thắng mang máy bay ném bom trở về."
Bạch Cốt Trảo sợ cậu ta không cá cược, lắc ống xúc xắc, nói: "Vậy tôi sẽ bắt đầu lắc.”
Hạ Phác Húc nhìn sốt ruột, vội nói: "Chị, hay là tôi đánh ngất Phác Hồng, chúng ta kéo nó đi là được rồi."
Tô Lâm Lang lại nói: "Không sao, để cậu ấy cược đi."
"Chị, ngộ nhỡ nó thua thì sao?" Hạ Phác Húc vội hỏi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận