Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1011:

.



Chương 1011:
Tô Lâm Lang nhận lấy sổ ghi chép, bên trên có ảnh và giới thiệu chung của từng văn vật, bên cạnh đó còn có giới thiệu vắn tắt về đồ cất giữ, lúc vận chuyển đồ cất giữ phải để trong môi trường bao nhiêu độ, độ ẩm bao nhiêu, cần từng nào oxi, và cả mật mã rương.
Nhưng đây chỉ là bản tóm tắt, ở đây có cả chục nghìn đồ sứ, nên thông tin chi tiết về từng món phải cần mấy rương to để đựng hết.
Tô Lâm Lang nhìn quanh một vòng rồi lấy chìa khóa máy bay ông tư Viên đưa cho mình ra, trong đó có một chiếc màu vàng, một chiếc màu bạc. Những chìa này chỉ mở được cửa máy bay và khoang hàng, không mở được phòng điều khiển, bởi vì kiểu máy bay này cần phải có chỉ thị mới có thể cất cánh được.
Cô trả chìa khóa và sổ ghi chép lại cho ông tư Viên: “Bộ “Cổ Tử Hoặc 4: Âm mưu động trời” muốn quay ở Cửu Hổ Đường, nội dung chính là ông Tư đã lừa hết đồ gốm trong tay George, sau đó nộp lên hội Kiều Đoạn của nhà nước, thế nên vẫn nhờ ông tự tay đến nộp văn vật, đến lúc đó tôi sẽ bảo đoàn làm phim đến quay chụp, bọn tôi sẽ chiếu ở cuối phim như một đoạn phóng sự.”
Ông tư Viên vô thức hỏi: “Tên Lục sáu ngón vừa lùn vừa béo đấy mà làm nam chính không phải sẽ thành trò cười à?”
Sau đó ông ta chợt nghẹn ngào: “Cô có chắc không muốn tự mình giao nộp cho chính phủ Đại Lục mà muốn tôi làm không?”
Tô Lâm Lang thấy ông ta không chịu nhận thì đặt tài liệu lên trên rương, vỗ Hạ Phác Đình rồi đi xuống thang.
Ông tư Viên vẫn không dám tin, hơn cả nghìn đồ gốm được hoàn trả, chắc chắn Đại Lục sẽ chấn động, bao nhiêu truyền thông, báo chí sẽ đến quay chụp, đáng ra Tô Lâm Lang nên ra mặt huênh hoang mới đúng.
Nhưng cô đã nhường hết vinh quang cho ông ta, hơn nữa còn lấy ông ta làm hình mẫu cho bộ phim tiếp theo.
Cảm giác này nói sao đây ta?
Ông tư Viên chạy xuống, vội vã chặn đầu chiếc Maybach của Tô Lâm Lang: “Cô Tô, tôi biết cô yêu hòa bình, cô cứ yên tâm, có tôi đây, Cửu Long sẽ có được hòa bình.”
Tô Lâm Lang cười: “Tôi biết mà, ông tư luôn là người có giác ngộ cao.”
Ông tư Viên mở cửa giúp cô: “Lúc nào cô cần thì cứ việc gọi điện, tôi sẽ luôn nghe chỉ thị của cô.”
“Được, hẹn gặp lại.” Tô Lâm Lang nói.
Cứ thế, Tô Lâm Lang đã nhường lại nhiệm vụ hoàn trả văn vật và vinh quang cho ông tư Viên.
Đương nhiên không phải vì cô không màng danh lợi, mà là còn gần mười năm nữa mới trả về được, với cô mà nói thì so với danh lợi nhất thời thì lôi kéo lòng người, giúp một ông lớn quyền uy có lợi cho cô hơn.
Mấy tòa đồ trang điểm của cô đều là đất của ông tư Viên, chỗ nào cũng là tấc đất tấc vàng, cô kiếm tiền ở đó là được rồi.
Nhường quyền nhường lợi, lúc cần thiết cho cả hư danh, dùng hư danh đổi lại trung thành, đây là chiêu thượng tướng Tô thông hiểu nhất.
Nhìn đi, không phải một người khôn khéo như ông tư Viên cũng đã tận trung rồi sao?
Vợ chồng Hạ Phác Đình lên xe, đám vệ sĩ cũng lên xe bảo mẫu, hai chiếc xe nối đuôi nhau lặng lẽ rời đi.
Vừa nghĩ đến mình từng là một chân sai vặt cho nhà địa chủ, giờ đã thay mặt thượng tá George giao nộp hơn chục nghìn văn vật, tất cả truyền thông, báo chí của Đại Lục sẽ viết về ông ta là ông tư Viên đã vui như một đứa trẻ, bước chân sáo trở về.
Nhân viên lái xe bảo mẫu đang quét dọn sàn nhìn thấy ông ta vậy thì ánh nhìn như nhìn một kẻ ngốc.
Trên xe, Hạ Phác Đình đang định nói chuyện thượng tá George, Tô Lâm Lang lại véo tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai, có phải anh nôn mửa nhiều lắm không, em thấy dạo này anh gầy đi nhiều lắm.”
Nghe nói không phải bà bầu thì không biết ốm nghén là gì, cũng như không ở cữ thì không biết bệnh hậu sản kinh khủng đến nhường nào.
Nếu Hạ Phác Đình chưa từng trải qua thì không bao giờ biết được, hiểu được nỗi đau khổ này.
Nhưng vợ chồng họ bị đổi cho nhau nên Tô Lâm Lang chưa được trải nghiệm, và đương nhiên cô không hiểu được.
Cô lại hỏi: “Có phải anh trai lại bị bệnh rồi không, sao không gọi bác sĩ Hoàng đến chữa bệnh cho anh?”
Hạ Phác Đình vừa định giải thích, vu oan vụ nôn mửa cho Johnny Trần thì thấy vợ đang mỉm cười lườm mình.
Thực ra từ lúc xử lý thượng tá George, cô đã phát hiện ra chồng mình không ổn lắm, anh cứ thích ngửi mùi dầu máy, lúc nào cũng thủ sẵn mơ chua trong túi, thỉnh thoảng lại lôi ra lén lút gặm, đúng rồi, trước đây anh không bao giờ thức dậy lúc nửa đêm nhưng dạo này cứ thế suốt.
Nhưng cô không biết cái gọi là chứng chồng nghén thay vợ nên chỉ suy đoán chủ quan, cô hỏi tiếp: “Có phải từ lần đi biển quốc tế, anh thấy em ra tay nên tâm lý xuất hiện vấn đề không? Không nghiêm trọng đâu đúng không?”
Cô nghĩ tớ nghĩ lui chỉ có mỗi một khả năng đó, lúc cô đi biển quốc tế, vì muốn giúp A Hà diệt trừ hậu họa sau này nên đã ra tay hơi nặng, chắc chồng bị dọa sợ rồi.
Cô hỏi với vẻ quan tâm: “Em gọi bác sĩ tâm lý cho anh nhé, chúng ta lén lút đi mời nha?”
Cho dù là nam hay nữ đều phải chịu cùng cơn đau nghén như nhau, cũng sẽ dễ cáu giận. Huống hồ tính thình Hạ Phác Đình vốn đã như hạch, giờ cộng thêm bị nghén mà vợ lại nghi ngờ là anh yếu đuối đến nỗi mắc bệnh tâm lý, anh không thấy khó chịu mới là lạ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận