Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 918:

.



Chương 918:
Cậu cả Hạ nói với vẻ mặt chân thành: "Ở trên quốc tế, chẳng hạn như nước Mỹ, nơi mà ma túy hiện đang tràn lan, có một cách đối phó với những kẻ buôn ma túy ở nước láng giềng Mexico là chỉ cần bọn họ chủ động giao nộp số tiền thu bất hợp pháp thì có thể được trả tự do ngay tại tòa."
Biện pháp này quả thực rất đơn giản, để A Khôn tự mình giao nộp toàn bộ số tiền sau đó trả tự do cho ông ta ngay tại tòa.
Thế nhưng A Khôn đã sản xuất biết bao nhiêu ma túy, giết biết bao nhiêu người và lừa gạt biết bao nhiêu phụ nữ để đem bán, lẽ nào chỉ dùng tiền xóa bỏ thôi ư?
Tư lệnh Lý và cục trưởng Diêm đều ngây cả người, Trình Siêu nhìn sang em họ, bắt đầu nghi ngờ nhân phẩm của em rể rồi.
Quả thực biện pháp này rất đơn giản nhưng ngay cả tên ngốc cũng có thể nghĩ ra được mà.
Chắc chắn A Khôn sẽ đồng ý, suy cho cùng giữa tiền bạc và mạng sống thì con người ai cũng sẽ chọn mạng sống thôi, có mạng sống thì mới có thể tiếp tục kiếm tiền chứ.
Biện pháp "cao siêu tột đỉnh" này của anh khiến cho những người Đại Lục cảm thấy khó mà tin nổi.
Chỉ có Tiền Phi Long cho là bình thường, gật gù nói: "Cuộc mua bán này rất có lời, cứ làm theo như thế đi!"
Cục trưởng Diêm nghiêm mặt nói: "Sếp Tiền, ông chủ Hạ, có lẽ hai người đã nhầm lẫn rồi, A Khôn bắt buộc phải bị tử hình."
Hạ Phác Đình và Tiền Phi Long đưa mắt nhìn nhau, hai người Cảng Thành cảm thấy cục trưởng Diêm rất khó hiểu.
Bởi vì theo quan điểm của bọn họ thì không một mạng sống nào có thể so được với bốn tỷ bảng Anh, tiền là quan trọng nhất.
Cục trưởng Diêm lại nói: "Thỉnh thoảng biên giới Vân Nam cũng có kẻ buôn ma túy, trên năm mươi gram đều sẽ bị tử hình, trong đó có khá nhiều cô gái khoảng hai mươi tuổi, người nhỏ tuổi nhất cũng chỉ vừa tròn mười tám, nếu A Khôn không bị tử hình thì bọn họ sẽ chết không nhắm mắt."
Tư lệnh Lý cũng gật đầu nói: "Chuyện này liên quan đến gốc rễ trị quốc của nước Hoa chúng ta, chúng tôi có thể không cần tiền nhưng tử hình thì không thể châm chước, chúng tôi cũng không có quyền nhượng bộ trong chuyện này, không ai có tư cách ấy cả."
Đây lại là một cuộc xung đột tư tưởng giữa người Cảng Thành và người Đại Lục.
Tiền Phi Long chỉ hận không thể giết chết A Khôn bằng một phát súng.
Thế nhưng nếu A Khôn bằng lòng giao nộp bốn tỷ bảng Anh tiền tham ô thì Tiền Phi Long sẽ lập tức xách giày châm thuốc và quạt cho ông ta.
Trong quan niệm của anh ta, người ta đã giao nộp tiền rồi mà còn để người ta chết nữa thì không phải phép lắm.
Song đối với ma túy thì Đại Lục chỉ có tử hình, không được khoan dung.
Tưởng rằng Hạ Phác Đình chỉ có mỗi biện pháp này, mà biện pháp này còn không thể thực hiện được, tư lệnh Lý biết cục trưởng Diêm còn phải tăng ca nên gắp cho ông ta rất nhiều đồ ăn và nói: "Cục trưởng Diêm tranh thủ ăn nhiều vào nhé, ăn xong thì mau chóng về làm việc."
Tiền Phi Long đang lo lắng chuyện của mình, thấy Hạ Phác Đình còn muốn nói gì đó, anh ta liền vội vã nâng ly mời tư lệnh Lý và nói: "Tôi ở Cảng Thành đã nghe danh tư lệnh Lý từ lâu rồi, nay có dịp gặp mặt, quả nhiên là không tầm thường."
Anh ta lại nâng ly mời Trình Siêu rồi nói: "Sau này Thượng tá Trình muốn đến Cảng Thành thì có thể báo cho tôi biết trước, tôi sẽ ký giấy thông thành đặc biệt cho quân đội biển Đông các anh, các anh cũng đừng làm khó dễ như thế nữa."
Anh ta đã nói đến nước này rồi, còn không nói về chuyện nội gián nữa thì bất lịch sự lắm đấy.
Trình Siêu đưa một túi tài liệu cho Tiền Phi Long và nói: "Điện thoại di động của A Khôn kết nối với mạng lưới di động vệ tinh quân dụng của quân đội nước Anh, kèm theo chức năng nhắn tin, trong đó có vài dòng tin nhắn, chúng tôi đã cẩn thận xem qua rồi, nghĩ đến tâm trạng cấp bách của sếp Tiền nên chúng tôi đã in những dòng tin nhắn ấy ra, tất cả đều ở trong đây."
Tất nhiên trong những tin nhắn này bao gồm cả việc tên nội gián ấy là ai.
Hạ Phác Hồng là người khai thác tin nhắn, cậu ta biết tiếng Anh nên chắc chắn cũng đã ghi chú tên nội gián ấy ra rồi.
Tiền Phi Long nhận lấy túi tài liệu, cuối cùng nghiêm trang đứng lên cúi người: "Cảm ơn các ông đã tin tưởng tôi."
Tư lệnh Lý cười nói: "Chúng tôi cũng phải cảm ơn cậu vì đã sẵn sàng một mình đi tiếp viện cho chúng tôi vào thời khắc then chốt, hơn nữa sự đóng góp của cậu và cô Tô trong vụ án A Khôn là cực kỳ quan trọng, chia sẻ tin tức là điều mà chúng tôi nên làm."
Tiền Phi Long nhìn sang Tô Lâm Lang với vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
Nếu không phải cô bắt lấy anh ta, không trâu bắt chó đi cày mà đuổi anh ta ra biển thì anh ta đã không thể hợp tác với PLA.
Lần hợp tác tình cờ này đã giải quyết được vấn đề khó khăn khiến anh ta đau đầu.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận