Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 181:

.



Chương 181:
Hứa Uyển Tâm kinh ngạc một chút, sau đó lại như hiểu ra, con dâu nói như vậy là muốn đẩy bà ra ngoài mọi chuyện.
Cô đã suy nghĩ tới thể diện của bà trước mặt vệ sĩ.
Ông Gia Minh đến đỡ bà cả: “Lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như vậy, bà cả chắc sẽ sợ lắm nhỉ?”
Johnny Trần cười nói: “Chúng ta cũng vậy, ngài quen là tốt rồi.”
Hứa Uyển Tâm suy nghĩ: “Con bé vốn như vậy sao?”
Bà còn sợ sẽ khó giải thích trước mặt vệ sĩ, nhưng điều này có nghĩa là vệ sĩ đã sớm biết con dâu của bà vô cùng hung dữ.
“Mợ là truyền nhân của quân giải phóng nhân dân Đại Lục, là hổ nữ đó.” Johnny Trần nói xong, đưa cho Tô Lâm Lang một nắm hạt châu và một chuỗi dây: “Lần tới có thể gọi chúng tôi, ngài xem dây chuỗi trên tay ngài đã bị đánh văng hết.”
Mợ cả mặc sườn xám xinh đẹp đeo đầy đá quý, vừa đánh vừa rớt châu báu đầy trên mặt đất.
Tô Lâm Lang nhận hạt châu: “Tôi không chú ý đến, mất mấy thứ này quá đáng tiếc.”
Hứa Uyển Tâm vội nói: “Mấy xâu hạt châu mà thôi, chuyện đột xuất, nhà chúng ta có rất nhiều, nếu mất thì lấy một chuỗi khác.”
Con dâu tìm về thể diện của bọn nhỏ, mấy xâu hạt châu này sao có thể so sánh được?
Hậu duệ của quân giải phóng nhân dân Đại Lục, hoá ra bố chồng bà tổ chức lễ cưới khuynh thành, con trai bà thích cô đều có lý do.
Hứa Uyển Tâm vô cùng vui mừng, nhưng lại khổ sở, áy náy, bi thương.
Mặc dù chồng bà đã nhiều lần nói rằng quá khứ đã qua, ông cũng không truy tìm huyết thống của Băng Nhạn, hơn nữa Băng Nhạn vẫn còn rất tốt, dù sao hai người chỉ có một cô con gái.
Nhưng tưởng tượng ông có lẽ sẽ mãi mãi không thể tỉnh lại, mãi mãi sẽ không biết âm mưu đằng sau chuyện này, bà lại cảm thấy vô cùng khổ sở và tiếc nuối, bà sẽ mãi mãi không thể bù đắp nổi.
Tô Lâm Lang vốn không định đi bái Bồ Tát, mẹ chồng cũng hoảng sợ hồi lâu, muốn về nhà ngay.
Nhưng Hứa Uyển Tâm không muốn về nhà, bởi vì bà cảm thấy số mệnh đã định, Thiên hậu Thánh mẫu đang giúp đỡ nhà họ Hạ.
Lần trước sau khi quyên góp 100 vạn đến Vạn Phật Tự, bà vẫn chưa đi dập đầu tạ lễ Bồ Tát.
Hôm nay là sinh nhật của Thiên hậu Thánh mẫu cho nên đương nhiên phải đi bái.
Hơn nữa nói đến cũng lạ, bộ sườn xám của Tô Lâm Lang có màu vàng xanh nhạt trong tối, nhưng khi ánh sáng chiếu vào lại ra ánh sáng màu cổ đồng, những vết máu lấm tấm trước ngực lại giống như đóa hoa mai nở rộ trong rừng trúc, vô cùng xinh đẹp.
Cô nói: “Trên người Lâm Lang có máu nên không thể đi vào, con ra ngoài cổng bái là được.”
Mẹ chồng nàng dâu đi thẳng một đường lên chùa Thánh mẫu, đây là một cái miếu nhỏ, không đi vào sẽ không quấy rầy ni cô.
Cả hai đời Tô Lâm Lang đều không tin Bồ Tát, đương nhiên sẽ không bái lạy, nhìn theo mẹ chồng trông rập theo một khuôn, ở ngoài cổng bái Bồ Tát vài cái, bái Bồ Tát xong, hai người đi đến sau chùa.
Hứa Uyển Tâm chỉ về phía quận Tây Cống, muốn nói với con dâu năm đó Hạ Trí Hoàn đến đại lục như thế nào.
Đương nhiên đây là bí mật của nhà họ Hạ, trong nhà cũng chỉ có rất ít người biết.
Đó là năm 1962, Đại Lục và Cảng Thành chưa hoàn toàn bị ngăn cách, có một đoàn tàu tên là 621, chuyên chở nhiều loại hàng hóa từ khắp nơi trên đất nước đến Cảng Thành, đổi lấy ngoại hối, mà Hạ Thị là nhà được chọn để mua sản phẩm từ Đại Lục của chính phủ Cảng Thành vào lúc ấy.
Ngay lúc đó có một đối thủ cạnh tranh trên thương trường, hơn nữa còn thân Anh, lợi dụng tình hình ở thời điểm ấy đã gửi thư tố giác đến Đại Lục khi ông ấy đến Đại Lục để trao đổi hợp tác.
Theo kiểu cũ nói ông ấy là gian thương của Cảng Thành, không phải đến nói chuyện hợp tác mà là làm gián điệp của nước Anh, dò thám tình báo.
Dựa theo chính sách, ông ấy phải bị bắt ngay tại chỗ, nhưng cha Tô mới vừa chuyển nghề đến nông trại đã giấu ông ấy đi, sau khi trốn một khoảng thời gian thì tính toán với Tần Tràng Trường, tìm một tên nhóc cường tráng chở Hạ Trí Hoàn trở về chính phủ Cảng Thành.
Khi đó Hạ Trí Hoàn đã sáu mươi tuổi, nếu tự bơi thì đã chết chìm từ lâu.
Ông ấy được một tên nhóc cường tráng ở nông trại chở về Cảng Thành, thả trước cửa miếu Thánh mẫu ở Tây Cống, ông ấy mới có ngày hôm nay.
Ánh mắt của những quân nhân xuất ngũ rất dài, biết bọn họ sẽ quay trở về, cũng biết đồng bào thì không nên tổn thương nhau.
Bọn họ thả một lão thương nhân đi, mà lão thương nhân này lại cầu hôn thiên kim tiêu thư mới cất tiếng khóc chào đời của nhà họ Tô.
Đây là ngọn nguồn mọi chuyện.
Đến năm 1964, do xung đột giữa hai nước ngày càng gia tăng cho nên 621 bị đình chỉ hoạt động hoàn toàn.
Thử hỏi, khi hai nơi được kết nối với nhau, khi ân nhân cứu mạng gửi thư, làm sao ông cụ có thể không thực hiện hứa hẹn lúc trước cho được?
Nếu ông ấy không thực hiện, sao xứng đáng với người đã từng giấu ông ấy, đưa ông ấy trở về Cảng Thành?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận