Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 68:

.



Chương 68:
Ông đối xử với Tô Lâm Lang cũng rất tốt, ngày kết hôn hôm đó Hứa Uyển Tâm nói bị ốm không chịu đi ra ngoài nhận trà, vì để cô không bị mất mặt Hạ, từ đầu đến cuối khi mời rượu Hạ Chương đều nắm lấy tay cô.
Phản ứng của cô lúc đó chính là ngờ ra, thấy co rất nhiều người nên không thể ngất được.
Hạ Chương dùng khuỷu tay thúc cô ấy suốt cả quãng đường, ông cứ an ủi cô mãi nói rằng tất cả đều là người quen cả, bảo cô đừng ngại người lạ.
Nhưng tiếc là, khi ông mới vừa năm mươi tuổi đã phải mất sớm.
Bước vào một căn phòng khác, đây là một căn nhà mới mà Hạ Phác Đình phải ở đây một khoảng thời gian dài.
Tô Lâm Lang vừa mới bước vào đã nghe thấy hai y tá nói chuyện với nhau bằng tiếng Anh dường như đang nói là không chịu phối hợp linh tinh gì đó.
Ở thời đại Tinh Tế, tiếng Hán mới là ngôn ngữ chính, tiếng Anh chỉ là loại ngôn ngữ mà mọi người rất ít dùng
Nhưng Tô Lâm Lang vừa mới học xong, cô dùng tiếng Anh hỏi: "Sao lại như vậy?"
Một người y tá nói: "Người bệnh từ chối không chịu phối hợp thay thay mô."
Cô ta vừa mới nói xong thì tiếng rơi vỡ leng keng vang lên, anh gỡ băng gạc ra sau đó ném hết xuống dưới đất.
Là Hạ Phác Đình đang đỏ mắt đập phá.
Cổ tay và cổ chân của anh bị trói quá chặt nên đều đang chảy máu, bên dưới giường bệnh chất đầy băng gạc dính máu, y tá muốn thay băng và bôi thuốc giúp anh nhưng anh lại phản kháng không chịu phối hợp chỉ biết đập phá liên tục.
"Sao không tiêm một liều thuốc tê?" Tô Lâm Lang hỏi.
Y tá giải thích: "Thể chất của người bệnh có kháng thể đối với các loại thuốc gây mê, trước mắt vẫn chưa tìm được loại thuốc gây mê nào phù hợp với khả năng chịu đựng của anh ấy."
Đã bị thương thành như vậy, lại còn có thể chất kháng chất gây mê, chắc anh đau lắm nhỉ?
Tô Lâm Lang mặc bộ đồ khử trùng cũng cảm thấy thương Hạ Phác Đình, đi tới nắm lấy tay anh: "Anh Hạ?"
Trước mắt, ý thức của Hạ Phác Đình đã rơi vào trạng thái hỗn loạn, ý thức đề phòng rất mạnh, biểu hiện cụ thể ở việc anh không cho cho bất kì kẻ nào đến gần mình, ai chạm vào anh, anh sẽ phản kháng rất mạnh mẽ, Tô Lâm Lang đi tới nắm lấy tay anh nhưng anh cũng gạt đi, hơi thở càng dồn dập hơn.
Ồ, đây là trở lại sân nhà của mình thì không ngoan, không nghe lời nữa à?
Nhưng cũng không đúng lắm, mắt của anh không nhìn thấy gì nhưng hình như anh đang tìm kiếm thứ gì đó.
Trong lúc này y tá đang chuẩn bị dọn những thứ bỏ đi đem ra ngoài, Tô Lâm Lang liếc mắt nhìn thấy một món đồ thì nhặt nó về, đặt vào trong tay Hạ Phá Đình. Quả nhiên, sau khi anh cầm lấy thì cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Sau khi người đàn ông cầm món đồ trong tay, hai mắt đỏ ngầu mới bình thường trở lại.
Hai người y tác liếc nhau, sắc mặt có thể gọi là rất đẹp mắt.
Bởi vì thứ đó chính là đồ của Tô Lâm Lang, chính là cái áo lót dính đầy máu của cô.
Vốn dĩ nó ở trên xe nhưng có lẽ là bị Hạ Phác Đình nắm chặt đến tận đây.
Không biết trên đó dính máu của bao nhiêu người, cô lại đeo khoảng 24 giờ, mùi hương cũng rất gây mũi.
Tô Lâm Lang đụng vào lỗ tai của Hạ Phác Đình: "Anh Phác Đình ơi?"
Hai cô y tá thử lấy cái áo lót đi và nói: "Bệnh nhân không thể lấy cái này, no, please!"
Trên chiếc áo lót đó dính đầy máu hơn nữa là máu của rất nhiều người khác nhau, tất nhiên phải mang ra ngoài không thể để trong phòng chăm sóc đặc biệt được.
Hạ Phác Đình lập tức nổi giận, anh trợn mắt, có lẽ không nhìn thấy gì nhưng vẫn trợn mắt nhìn về phía trước.
Tô Lâm Lang vội vàng nói: "Sorry, but he is my husband!"
Cô cầm lấy chiếc áo lót trong tay y tá, vẫn trả nó lại cho Hạ Phác Đình, ghé sát vào tai nói: "Bây giờ anh nhất định phải nghe lời phối hợp chữa thương đấy nhé!" Sau đó tiếp tục ra lệnh cho anh: "Mọi người sẽ không lấy thứ này đi nhưng anh không được phép phản kháng nữa, anh có đồng ý hay không?"
Hai y tá cảm thấy chuyện này thật khó tin, một người bệnh bị hôn nhân do chấn thương sọ não cũng biết nghe lời cơ à?"
Chuyện khác không nói, những phương diện khác không biết như thế nào nhưng công phu ôm đùi của anh Hạ là đỉnh nhất, anh biết ai mới là người cứu mình.
Quả nhiên, dưới đôi mắt soi mói của y tá, anh dần dần buông lỏng tay ra.
Tô Lâm Lang nhét cái áo lót kia xuống dưới gối đầu của anh, trịnh trọng vỗ nhẹ: "Tao cầu xin chúng mày đấy!"
Chắc chắn y tá không muốn có một thứ dính đầy vi khuẩn như vậy ở trong phòng bệnh, khi cô ta định đi tới lấy đi thì Hạ Phác Đình lập tức giơ tay ra.
Đương nhiên chờ đến khi anh tỉnh lại phát hiện dưới gối có một món đồ như vậy có lẽ sẽ tức điên lên.
Nhưng bây giờ, ở trong trạng thái hôn mê và hỗn loạn, cái áo ngực kia là thứ duy nhất đem đến cho anh cảm giác an toàn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận