Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 194:

.



Chương 194:
Tạp chí và phim ảnh đồi trụy của công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ bán rất chạy ở Đông Nam Á, doanh số cao, lợi nhuận cũng cao, hơn nữa tiền mua thiết bị ghi hình cũng rất đắt đỏ, nếu bị niêm phong thật thì ông sáu Lục sẽ bị tổn thất rất lớn.
Trong điện thoại, đàn em hỏi: “Ông sáu, làm sao bây giờ?”
Ông sáu Lục nói: “Có mấy tên cảnh sát tới, ghi nhớ số hiệu rồi trả thù sau!”
Giọng của đàn em càng nhỏ: “Cảnh sát trưởng Lữ Tra Đức của đồn cảnh sát quận Tây đích thân dẫn đội, toàn bộ thành viên của đồn cảnh sát quận Tây và quận Nam đều tập kết.”
Ông sáu Lục suýt nhảy dựng lên: “Cảnh sát của cả hai khu đều đến dủ ư?”
Đàn em lại nói: “Vừa nãy em còn nghe được cảnh sát trưởng Lữ đang gọi đội Phi Hổ chi viện.”
Nếu chỉ là một vài tên cảnh sát thì phái vài đàn em theo dõi rồi trả thù một chút, như vậy là có thể dọa sợ bọn họ.
Nhưng nếu là một số lượng lớn, hơn nữa còn có đội Phi Hổ, ông sáu Lục cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, rốt cuộc từ xưa tới nay dân không đấu với quan.
Ông ta nói: “Vậy thì đừng hành động thiếu suy nghĩ, phối hợp với cảnh sát chấp hành luật pháp đi.”
Dân giang hồ ai cũng mang vũ khí bên người, sau khi cúp điện thoại, ông ta rút một con dao găm ra, ngồi im ngắm nghía.
Bất chợt ngẩng đầu lên, ông ta nhìn thấy phong thư trong tay Hạ Phác Húc, bèn hỏi: “Đó là cái gì?”
Nếu bây giờ lấy giấy xét nghiệm ADN ra luôn, ông sáu sẽ thọc cho anh ta một dao đúng không?
Trong cái khó ló cái khôn, Hạ Phác Húc nói: “Là quảng cáo chiêu thương của một cửa hàng nổi tiếng ở Trung Hoàn, daddy muốn xem không?”
Cảnh sát đột nhiên ập tới, công ty bị niêm phong, ông sáu Lục bị đánh cho một cú trở tay không kịp, thế là ông ta cũng quên mất chuyện xét nghiệm ADN. Ông ta trầm giọng nói: “Đứa con dâu trưởng tên là Tô Lâm Lang đến từ Đại Lục của nhà họ Hạ, nó dẫn người tới niêm phong công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ của chúng ta.”
Hạ Phác Húc đương nhiên là biết Tô Lâm Lang, lúc trước bà cả Hứa Uyển Tâm muốn để anh ta cưới cô, anh ta không muốn nên mới chạy tới châu Âu. Bây giờ thì sao, cô gả cho Hạ Phác Đình, còn nhậm chức Chủ tịch hội đồng quản trị Hạ Thị.
Gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra với nhà họ Hạ.
Hạ Phác Đình liên hôn với Đại Lục, vụ án đấu súng, vụ bắt cóc, lại đến chuyện ba đời cha con ông cháu nhà họ Hạ đều vào bệnh viện.
Mọi người cho rằng từ đây nhà giàu số một Hạ Thị sẽ sụp đổ, nhưng bây giờ có vẻ nó lại ngược sóng mà vươn lên.
Nếu anh ta là con của Hạ Mặc, ý nghĩ đầu tiên của Hạ Phác Húc đương nhiên là chạy trốn.
Chạy về nhà, quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Hạ Mặc và Hạ Phác Đình, để họ tiếp nhận anh ta một lần nữa.
Anh ta nói: “Daddy, con đi xem, con sẽ nói chuyện với họ, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, giảng hòa được không?”
Ông sáu Lục nhìn khuôn mặt đẹp trai của Hạ Phác Húc, ông ta nói: “Xem ra Hạ Phác Đình không muốn bỏ tiền, muốn cứng đối cứng với chúng ta, vậy thì không giảng hòa được. Công ty điện ảnh và truyền hình Long Hổ không quan trọng đến thế, mất thì mất, quan trọng nhất là phá bỏ và di dời.”
Nhìn bề ngoài thì có vẻ chỉ là tố cáo, niêm phong công ty điện ảnh, nhưng đứng ở lập trường của Hạ Phác Đình thì đây là một lời tuyên chiến.
Nói cách khác, anh không muốn chi tiền phá bỏ và di dời, muốn cứng đối cứng với Long Hổ Đường.
Ông sáu Lục cảm thấy quái quái, bởi vì phong cách làm việc của hai cha con Hạ Trí Hoàn và Hạ Chương đều tương đối ôn hòa.
Hai người thuộc dạng chăm chỉ kiếm tiền, không đắc tội người khác, chú trọng hòa khí sinh tài.
Nhưng vì sao phong cách của Hạ Phác Đình lại hoàn toàn khác với trưởng bối trong nhà như vậy?
Nếu cứng đối cứng đến cùng thì hai bên đều sẽ tổn thất, chẳng lẽ Hạ Phác Đình không hiểu đạo lý này.
Hạ Phác Húc vẫn muốn chạy trốn, anh ta nói: “Con đi hiện trường xem tình hình thế nào, sau đó là về báo cáo với cha được không?”
Ông sáu Lục cười nói: “Ở đó sẽ có người có năng lực lặng lẽ lấy sổ sách quan trọng nhất ra, sau đó trở về báo cáo với cha. Con cứ ở đây với cha, ở yên đây, không được đi đâu cả.”
Im lặng một lúc lâu, ông ta cầm dao găm nhẹ nhàng lướt qua mặt Hạ Phác Húc rồi nói: “May mà con họ Lục chứ không phải họ Hạ, không thì với sự phẫn nộ của daddy lúc này, chỉ sợ mặt của con sẽ bị rạch nát đấy.”
Hạ Phác Húc lấy cớ đi vệ sinh để vào nhà vệ sinh, anh ta xoa giấy xét nghiệm ADN thành một cục rồi nuốt nó.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận