Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 788:

.



Chương 788:
Tô Lâm Lang nhìn thấy, lại cười hỏi: “Đúng rồi Phác Húc, cậu có biết trong cuộn phim của Phác Hồng quay cái gì không?”
Hạ Phác Húc còn không biết chuyện Phác Hồng đến Đại Lục, thường xuyên thấy Hạ Phác Hồng gây sự, cũng không biết Hạ Phác Hồng giỏi giang thế nào, nên nói: “Thì mấy thứ nổ nhà của nó thôi. Một khi bị quân đội Anh điều tra ra vũ khí, nó sẽ bị nước Anh cho ăn cơm tù.”
Tô Lâm Lang đưa Hạ Phác Húc đi đến dưới cửa sổ thủy tinh lớn của phòng chờ, nhìn từng chiếc máy bay bên ngoài, lúc này mới nói: “Mấy thứ Phác Hồng làm không chỉ có thể làm nổ tung nhà cửa, mà còn phải đưa đến Đại Lục, đưa đến quân khu biển Đông. Vũ khí kiểu mới cậu ấy chế tạo ra có thể làm nổ hạm đội Viễn Đông của nước Anh. Đến lúc đó, chúng ta còn đi máy bay, qua cửa an ninh cũng không cần xếp hàng nửa tiếng nữa.”
Lời nói của cô có hơi sến, lại nói: “Phác Húc của chúng ta thật sự đã trưởng thành rồi. Nếu không có cậu, chúng tôi không thể mang những cuộn phim kia qua cửa được, may mà cậu đã mang cuộn phim qua cửa. Chờ sau này trở về Cảng Thành, chúng ta sẽ không phải trải qua nửa tiếng kiểm tra an ninh nữa, mà trong đó có một phần công lao của cậu.”
Hạ Phác Húc bỗng không có nghe hiểu, hỏi ngược lại chị dâu: “Thật sao.”
Còn nói: “Cho nên ý của chị dâu là, mánh khóe nhỏ nhặt mà hôm nay tôi sử dụng, lại có ý nghĩa rất lớn?”
Nghe thấy máy phát thanh đang thông báo tin tức lên máy bay, vừa vặn là chuyến bay của bọn họ, Tô Lâm Lang lập tức nói: “Phải lên máy bay thôi, nói không chừng ở cửa lên máy bay và trên máy bay đều sẽ có đặc công đi theo. Chúng ta không nói nữa, về nhà rồi nói sau.”
Hạ Phác Húc vội vàng nói: “Được được, tôi im miệng đây.”
Nhưng nghĩ một lát, anh ta bỗng mở túi ra, còn nói: “Chị dâu, tôi thật sự không phải gay, tôi thích xem phim 18+, trong túi còn có Lầu Các Phong Tình và Công Tử Đào Hoa. Tôi thích phụ nữ, chị xem...”
May mắn bọn họ đang ở khu VIP, người không nhiều lắm.
Nhưng thỉnh thoảng có người đi qua nhìn thấy, suýt chút nữa ngạc nhiên tới mức rớt mắt ra ngoài.
Bởi vì người qua đường nhìn thấy, một chàng trai châu Á cao ráo đẹp trai, đang đưa cho cô gái xem cuốn tạp chí sắc tình.
Anh ta chắc chắn người phụ nữ sẽ không báo cảnh sát, bảo cảnh sát bắt anh ta sao?

Sắp lên máy bay, Hạ Phác Đình vừa mới đưa Tứ Đại Kim Cương của mình đi ra khỏi phòng chờ máy bay thì thấy Hạ Phác Húc cầm tạp chí sắc tình, đuổi theo Tô Lâm Lang, muốn cho cô xem.
Hạ Phác Đình trợn mắt há hốc mồm, quay đầu nhìn Hạ Bình An: “Đứng đó làm gì, còn không mau đưa nó lên máy bay trước đi?”
Hạ Bình An đuổi theo, đoạt lấy tạp chí trong tay Hạ Phác Húc, kéo anh ta lên máy bay trước.
Mấy người vệ sĩ kiểu anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, nhịn cười đến mức sắp bị nội thương luôn rồi.
Hạ Phác Đình cũng sắp bị tức chết, bị em trai ngu xuẩn hơn một năm không về nhà, vừa trở về mới một ngày đã làm đủ trò hề chọc cho tức chết!
Quay đầu lại nhìn Tống Thời Vu, anh còn nói: “Đi tiêu hủy toàn bộ thứ rác rưởi mà nó mang theo, nếu nó còn không nghe lời thì đưa cho Quách Thụy, để ông ta đánh cho một trận bầm dập.”
Tống Thời Vu vội nói: “Vâng, ông chủ!”
Chuyến bay của bọn họ là chuyến bay thoải mái nhất từ Luân Đôn đến Hương Giang hiện nay. Đây là một chuyến bay hạng thương gia, hơn nữa còn là chuyến bay yên tĩnh nửa khép kín, có thể bảo đảm toàn bộ hành khách trên máy bay đều không cần lo lắng bị tiếng ồn do hành khách cùng khoang quấy rầy.
Hạ Phác Đình thường xuyên bay đi khắp nơi, việc lên máy bay đối với anh mà nói chính là nghỉ ngơi. Anh cũng sẽ điều chỉnh bản thân, chỉ cần lên máy bay là sẽ không nghĩ gì nữa, yên ổn ngủ một giấc.
Anh và Tô Lâm Lang đặt khoang tình nhân, mỗi người một giường, có thể nằm mặt đối mặt. Điều này đối với Hạ Phác Đình mà nói cũng coi như sự thoải mái khó có được, dù sao có vợ ở đây, anh thậm chí không cần lo lắng đến tai nạn máy bay. Bởi vì theo anh nghĩ, cho dù xảy ra tai nạn máy bay, vợ anh cũng có thể cứu hết người trên máy bay xuống.
Còn nữa, chính anh còn không có ý thức được, nhưng thật ra dần dần anh đã ỷ lại vào Tô Lâm Lang. Chẳng những có thói quen được bảo vệ, còn giống hệt oán phụ, luôn thích càm ràm với cô.
Hôm nay người anh càm ràm chính là Hạ Phác Húc.
Nằm xoa xoa trán, anh nói: “Cũng không biết Phác Húc bị làm sao nữa, đã hai mươi lăm tuổi rồi mà. Nếu nói nó ngốc thì hình như chỉ số IQ của nó cũng không có vấn đề. Còn nếu nói không ngốc thì nó cứ làm việc không đứng đắn.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận