Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 360:

.



Chương 360:
Lương Tùng vốn chỉ muốn báo thù cho em trai hắn, hơn nữa vì giết người, hắn đã ngăn cách bên trong với bên ngoài.
Về phần ông sáu Lục, lão già này chỉ là một tên thuộc hạ thất bại dưới tay hắn mà thôi.
Thế nhưng một người phụ nữ, ở trong nhận thức của hắn, ngoài bị chồng bạo hành, thì chỉ có thể làm gà mái mẹ, thế nhưng lại to gan lớn mật, dám liên hợp với thuộc hạ của hắn để giải tán bang hội của hắn?
Hắn muốn giết hết tất cả, hắn ném phi tiêu lại đây, Tô Lâm Lang vung rìu chắn, cô nói to: "Ông sáu, hai phút nữa là được hành động!"
Lương Tùng nghe vậy, con mắt đằng đằng sát khí, hắn ném rít nghe thấy cả tiếng gió rít.
Đầu óc Hạ Phác Húc chắc chắn là có vấn đề, anh ta chạy đến để chuyển lời, nơi nguy như vậy, đã chuyển lời xong thì nên chạy nhanh đi.
Nhưng anh ta lại thò đầu vào cửa sổ, muốn xem náo nhiệt.
Anh ta mới trở về từ Đại Lục, tóc cắt ba phân giống như người Đại Lục, mặc chiếc áo khoác đơn giản người Đại Lục thường mặc.
Anh ta truyền tin giúp ông sáu Lục, anh ta vẫn là người Đại Lục mà Lương Tùng ghét nhất.
Lương Tùng không nhìn Tô Lâm Lang, hắn giơ rìu lên bổ về phía đầu Hạ Phác Húc.
Nói Hạ Phác Húc ngốc, thì anh ta cũng không phải là ngốc, chờ rìu của Lương Tùng bổ tới, anh ta lập tức rụt đầu lại.
Lương Tùng mới quay lại đánh nhau với Tô Lâm Lang, Hạ Phác Húc lại thò đầu vào, còn cười hì hì.
Đường đường là đại ca băng Lưỡi Rìu, vốn đã bị Tô Lâm Lang chọc tức đến biến dạng, lại bị Hạ Phác Húc trêu chọc, trong nháy mắt sức chiến đấu của hắn bùng nổ, hắn nhìn chằm chằm Tô Lâm Lang, múa rìu, nhất quyết sống chết.
Như vậy cũng tốt, phẫn nộ khiến hắn lựa chọn tốc chiến tốc thắng, đúng lúc Tô Lâm Lang cũng không muốn kéo dài nữa, hai bên đều dùng những chiêu tuyệt nhất của mình, đánh nhau một lúc lâu, hai người đều mất sức.
Kỹ thuật dùng rìu của Lương Tùng, bây giờ Tô Lâm Lang mới được chứng kiến, ngoài cô, thì đây là kỹ năng tốt nhất.
Hắn cởi âu phục, cầm cán rìu nhẵn bóng, chậm rãi xoay về phía cô, hắn bỗng ném rìu, nhìn như bay về phía cô, khi khi rìu bay ra lại bay về phía Hạ Phác Đình và Quý Đình Hiên.
May mà Tô Lâm Lang đoán được phương hướng chiếc rìu bay từ ánh mắt của hắn, cô đồng thời ném rìu ra, nếu không một trong hai Hạ Phác Đình Quý Đình Hiên sẽ chịu một nhát rìu.
Hai chiếc rìu chiến thuật va vào nhau trong không trung vang lên tiếng keng, cô và Lương Tùng đồng thời chạy lên, hai chiếc rìu chạm vào nhau lại nhanh chóng tách ra, bọn họ gần như cướp được cùng lúc.
Lương Tùng cầm rìu, không do dự bổ về phía Tô Lâm Lang.
Tô Lâm Lang vì lấy được rìu nên cúi người, Lương Tùng cao lớn, hắn chạy nhanh hơn, lấy được rìu sớm hơn, sau đó chỉ cần bổ một nhát xuống, là có thể bổ vào gáy cô.
Đương nhiên đó chỉ là tưởng tượng của hắn.
Tô Lâm Lang cúi người cầm lấy rìu, sau đó cô bổ rìu xuống đất, tay kia của Tô Lâm Lang vẫn còn con dao xoay mà Lương Tùng vừa ném.
Nhờ lực của rìu, cô lật người trên không trung, tránh được sự nguy hiểm, cô vung rìu lên, vừa đúng xẹt qua phía dưới cổ họng Lương Tùng, trúng ngực của hắn.
Ngực Lương Tùng nhanh chóng chảy máu, Tô Lâm Lang vẫn còn sạch sẽ, không mất một cọng tóc này, điều này có nghĩ trận quyết đấu này, hắn thua.
Có thể tiếp rìu của hắn, còn có thể liên tục ra chiêu phản công, khiến người hắn đầy máu, người phụ nữ này lợi hại hơn Lương Tùng tưởng tượng một ngàn lần, một vạn lần.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy áo sơ mi trắng nhanh chóng bị nhuộm đỏ, ánh mắt khờ dại như trẻ con, cuối cùng hắn nói: "Cô chỉ là một phụ nữ."
Hắn không muốn tin, người san bằng bang hội của hắn lại là một người phụ nữ.
Giọng Tô Lâm Lang vẫn bình thản như cũ, cô nói: "Anh Tùng, phụ nữ có thể bị em trai anh tùy ý cưỡng hiếp, cũng có thể đứng chịu lạnh ở đầu phố, kiếm tiền bảo kê cho anh, còn có thể bị anh nuôi giống như sủng vật, nhưng cũng có thể san bằng bang hội của anh. Bây giờ anh nên đi ra ngoài, đi thôi, tuyên bố giải tán băng Lưỡi Rìu."
Lương Tùng nhìn chằm chằm người phụ nữ đối diện, con ngươi đỏ bừng như máu, vẫn còn toát ra sát khí: "Tôi tự đi ra ngoài, tuyên bố giải tán băng Lưỡi Rìu của tôi, cô chắc chắn?"
Tô Lâm Lang khoanh tay, ánh mắt bình thản: "Nếu anh không phục, chúng ta sẽ đánh tiếp, tôi đánh đến khi anh phục thì thôi."
...
Quý Đình Hiên đẩy mạnh vào bả vai Hạ Phác Đình, anh ta nói: "Phác Đình, em gái thật sự rất đặc biệt!"
Chiếc áo len dệt kim màu đen đơn giản, lại giúp cô toát ra vẻ thoát tục không dính bụi trần, khi cô đứng yên thì giống như phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng bắt đầu đánh nhau, sao cô có thể mạnh mẽ như vậy?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận