Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 803:

.



Chương 803:
Hạ Phác Húc vừa đẹp trai vừa ngây thơ, tạo cảm giác cho người khác rằng có vẻ dễ bị bắt nạt.
Bạch Cốt Trảo tiến lên chào Tô Lâm Lang, hỏi: "Cô Tô, sao cô lại đưa một cô bé đến nơi như thế này?"
Tô Lâm Lang nói thẳng: "Bình thường tôi không dành nhiều thời gian cho cô bé nhưng nghĩ đến cô cũng sẽ ở đây nên tôi muốn cho Băng Nhạn đến, xem cuộc sống của phụ nữ có thể thú vị và đa dạng như thế nào, có thể làm gì."
Cô lại nói tiếp: "Tôi luôn ngưỡng mộ chị Cầm, cũng rất tán thưởng cô."
Băng Nhạn cũng chào hỏi Bạch Cốt Trảo: "Hey, cô Bạch, chị dâu cháu nói cô tuyệt vời lắm."
Bạch Cốt Trảo nhìn Tô Lâm Lang rồi nói nhỏ: "Ban đầu tôi định lừa cậu hai nhà cô có quan hệ tình cảm với tôi nhưng đó chỉ là một duyên phận ngắn ngủi thôi, không có gì đặc biệt. Nhưng khi thấy cô Hạ, tôi bỗng thấy hơi ngượng ngùng."
Băng Nhạn mặc một chiếc váy lụa cổ tròn màu xanh dương, đôi giày xăng đan da mềm đơn giản, trên đầu đội chiếc mũ lưỡi tròn nhỏ.
Nhưng đừng thấy cô bé ăn mặc giản dị, mộc mạc mà khinh thường, người ta là thiên kim số một của chính phủ Cảng Thành đó.
Trong mắt người ngoài, cô bé là con gái duy nhất của gia đình giàu có, có bốn anh trai yêu quý và sở hữu một khối tài sản không nhỏ, có thể nói cô bé là người chiến thắng trong cuộc sống.
Cô bé chỉ mới tám tuổi, vẫn là một cô gái nhỏ mềm mại mập mạp, đơn thuần như tờ giấy trắng.
Khi bị Tô Lâm Lang và cô bé đánh giá, Bạch Cốt Trảo bỗng thấy hơi hoang mang.
Cả Bạch Cốt Trảo và cao bồi Jack đều không nghĩ rằng Hạ Phác Húc biết mấy mánh khóe đó và cả hai đều muốn chơi với anh ta bằng cách dạy anh ta đánh bài.
Cho nên trong khi cao bồi Jack thì vẫn đang chuẩn bị những mánh khóe của mình, còn Bạch Cốt Trảo lại cực kỳ thẳng thắn, cô ta trực tiếp giấu xúc xích trong áo ngực, chuẩn bị vừa dạy Hạ Phác Húc chơi xúc xích vừa tán tỉnh, chơi lên giường với anh ta.
Tất nhiên, con đường đánh bạc là tầng lớp thấp kém, đáng ra nó sẽ bẩn thỉu và hỗn loạn.
Tuy nhiên dáng vẻ chính trực của Tô Lâm Lang và ánh mắt trong veo của Băng Nhạn khiến Bạch Cốt Trảo cảm thấy hơi không thể đối diện với chính mình.
Tự dưng cô ta nhận ra rằng, dụ dỗ Hạ Phác Húc để anh ta trở nên hư hỏng có vẻ như là một hành vi không có đạo đức.
Tất nhiên, sau hai năm ở Đại Lục, thực ra Hạ Phác Húc không còn là "phế vật" như trước.
Anh ta chưa chơi bài trên bàn đánh bạc ở sòng bạc bao giờ, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm ngặt, mỗi khi ngồi vào bàn chơi bài, anh ta đều nơm nớp lo sợ, trước khi bắt đầu, cao bồi Jack đã trêu anh ta một câu: "Cậu hai, có vẻ anh hơi phế đấy!"
Anh ta vừa xoa xoa hai tay vừa hỏi: "Anh cần tôi dạy anh xáo bài không?"
Hạ Phác Húc khoát tay, nhận lá bài, nở nụ cười đơn thuần, vẫn lấy từng lá bài rồi xếp lại một cách vụng về.
Sau khi xếp bài một lúc, có lẽ vì mùi thuốc lá khó chịu của ông tư Viên ảnh hưởng đến việc chơi bài của mình nên anh ta còn lấy nước hoa ra và xịt vài phát.
Thấy vậy, Bạch Cốt Trảo và cao bồi Jack nhìn nhau rồi cười.
Không thể chịu được mùi của xì gà mà còn muốn đóng giả là vua đánh bạc à?
Hạ Phác Húc trông giống như một chú thỏ trắng rơi vào hang sói, ngây thơ và đáng yêu khiến người ta không thể không muốn chà đạp.
Nhưng với phong thái bất phàm, cánh tay mảnh mai của Hạ Phác Húc vẫn xáo bài càng lúc càng nhanh, dần dần đã nhanh đến mức ngay cả cao bồi Jack cũng không thể theo kịp cách tráo bài của anh ta.
Đột nhiên, nụ cười trên khuôn mặt anh ta dần trở nên phức tạp, mang một loại hấp dẫn đầy khiêu khích, ngay lúc ấy anh ta đã dừng tay lại, nhẹ nhàng lật hai lá bài lên, không ngờ đó là bốn lá A, sau khi lật bốn lá đó, anh ta lại cười và lật tiếp bốn lá khác, lần này là bốn lá K, tiếp theo là bốn lá Q, cứ liên tục lật bài như vậy, dù anh ta không hề nhìn bài nhưng đã lật ra một bộ bài gọn gàng, ngay ngắn.
Nụ cười trên khuôn mặt của cao bồi Jack biến mất nhưng ông tư Viên lại cười: "Đúng là con trai tôi mà, cậu hai thật giỏi!"
Dù cách anh ta tráo bài không có quy tắc nhưng anh ta đã xếp gọn một bộ bài lộn xộn thành một bộ bài nguyên vẹn, cao bồi Jack chưa từng thấy cách xếp bài này.
Hạ Phác Húc lại khiêm tốn, chỉ nói nhẹ nhàng: "Đây là cách chơi của người dân nông thôn Đại Lục, làm mọi người chê cười rồi."
Hạ Phác Chú lại muốn khoe khoang giúp anh trai mình: "Cách chơi của anh hai tôi gọi là cách chơi Đại Lục, ở vùng núi Vân Nam đó, rất ấn tượng!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận