Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 411:

.



Chương 411:
Thật ra coi như nhà họ Tiền không quyên những văn vật kia thì cũng không có ảnh hưởng gì với Tô Lâm Lang.
Cô chỉ là không muốn tự nhiên bị người ta khiêu khích còn uổng công chịu đựng một trận đòn, cũng không muốn lại bỏ mặc băng Lưỡi Rìu làm hại Cảng Thành, cô chỉ muốn cho người nhà họ Tiền một vấn đề khó mà thôi.
Bá tước Tiền rất không nỡ quyên góp văn vật, ông ta buông Tiêm Sa Chủy, bỏ băng Lưỡi Rìu là được rồi.
Tô Lâm Lang không hiếu chiến thế, cũng không rảnh rỗi muốn tìm người đánh nhau.
Hạ Phác Đình đã bôn ba cả đường, là ngồi máy bay hai mươi bốn tiếng mới bay trở về, đương nhiên phải nhanh chóng nghỉ ngơi.
Tô Lâm Lang đẩy chồng đến cửa thang máy, cô có chuyện cần phải nói với anh, cô nói: "Phòng chúng ta ở em đã bảo quản gia Lưu nói yêu cầu với nhà họ Tiền, nệm là loại anh thích, lông ngựa trắng, cùng thương hiệu với tấm nệm trong nhà chúng ta, ga giường vỏ chăn cũng là mang theo từ trong nhà, là những thứ đã quen của anh.”
Cô còn nói: "Bồn tắm, khăn tắm của anh em đã mang theo cho anh đầy đủ, vào cửa là có thể tắm rửa."
Hạ Phác Đình cảm thấy bất ngờ, nói: "Anh nhớ vốn dĩ em gái không để ý những chuyện nhỏ nhặt này."
Nhìn thang máy đã tới, anh tự đẩy xe lăn vào thang máy, nói lời cảm ơn từ đáy lòng: "Cám ơn em gái."
Đừng nhìn những điều này chỉ là việc nhỏ mà lầm, Hạ Phác Đình rất để ý những điều này.
Từ nhỏ anh đã được sống sung túc, nuông chiều từ bé, nhưng không giống cậu ấm khác có thể hưởng thụ cuộc sống trong lúc nhàn rỗi, mỗi ngày anh phải mệt mỏi bôn ba kiếm tiền, có yêu cầu gần như biến thái, hà khắc đối với những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày.
Ra ngoài nửa tháng, hơn phân nửa thời gian là anh phiêu bạt ở trên biển, sức khỏe của anh không tốt, đối diện với cô vợ hung hãn nên không dám yêu cầu quá nhiều. Nghe cô chủ động giúp anh bố trí căn phòng, vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy cảm động.
Phòng của bọn họ ở lầu hai, thang máy mở ra, cách thang máy không xa chính là phòng ngủ.
Đương nhiên Hạ Phác Đình muốn đi tắm trước.
Tô Lâm Lang cũng cố ý dặn dò người hầu, nhiệt độ nước phải là bốn mươi lăm độ, bởi vì anh có thói quen ngâm mình xong sẽ uống cà phê, cô có cầm theo máy móc và hạt cà phê, chờ Hạ Phác Đình tắm rửa, cô phải mài cà phê cho anh.
Đang khi mài cà phê, Băng Nhạn tiến đến, đong đưa chiếc váy của cô: "Chị dâu."
Buổi tối hôm nay cô phải ở chung phòng với bọn họ, chẳng qua là phòng xép, Băng Nhạn sẽ ở phòng trong.
Tô Lâm Lang bế bé gái lên, đặt lên bàn, hỏi: "Có phải em buồn ngủ rồi không, muốn ngủ chưa?"
Tiếc nuối duy nhất của cô khi ở thời đại Tinh Tế là không có con, hiện tại có Tiểu Băng Nhạn, đã hiện thực hóa giấc mơ nuôi con của cô, từ trước đến nay cô rất có kiên nhẫn với Băng Nhạn, nói chuyện với cô bé cũng dịu dàng hơn với người khác.
Băng Nhạn nói: "Anh Phác Húc sau khi bị chó cắn thì mãi không vui, mới vừa rồi còn lặng lẽ khóc."
Tô Lâm Lang hỏi: "Anh ta đã ăn cơm chưa, lúc ăn cơm có vui không?"
Băng Nhạn lắc đầu: "Lúc trên bàn cơm anh Phác Húc mắng anh ấy, Trứng Thối cũng mắng anh ấy, anh ấy còn chưa ăn cơm đã đi. Chị dâu, chúng ta không giận anh ấy nữa, được không?"
Hạ Phác Húc sau khi bị chó cắn thì lựa chọn lấy tiền hoà giải, ý nghĩ của anh ta mới nhìn cũng đúng, dù sao anh ta đã bị ăn hiếp rồi, hơn nữa còn đang thiếu tiền, một câu xin lỗi nhẹ nhàng của Gonda so ra kém lợi ích thực tế là có tiền.
Anh ta đưa chi phiếu cho Tô Lâm Lang, là bởi vì nếu không phải cô cứu anh ta thì gương mặt tuấn tú đó đã sớm đã bị chó cắn nát rồi.
Anh ta muốn cảm ơn cô cứu mình, cũng coi như có ơn tất báo.
Chắc hẳn anh ta đã tưởng chuyện này như vậy là xong rồi.
Nhưng anh ta không để ý đến một vấn đề, vào khoảnh khắc anh ta lấy tiền thì trong mắt người nhà họ Tiền anh ta đã ngay cả con chó cũng không bằng.
Bản thân anh ta đã bị hạ thấp, chạy đến bàn toàn trẻ con ăn cơm, tưởng là làm vậy thì có thể né tránh sự trào phúng của Tiền Phi Long, có thể bớt chọc giận ông nội và anh cả của anh ta.
Cũng là lương tâm của anh ta chưa mất, vẫn biết xót thương cho bậc cha chú.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận