Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 281:

.



Chương 281:
“Tôi nghe Diệp Khánh Vinh nói, bọn họ đang chuẩn bị tiếp nhận một đơn hàng lớn, trị giá năm trăm triệu, Lâm Lang à, tôi nghi vụ đơn hàng lớn năm trăm triệu kia chính là tôi, chị nhất định phải tới cứu tôi nha!” Hạ Phác Húc đau khổ nói.
Hiện tại anh ta thật sự rất tuyệt vọng.
Nếu biết về Cảng Thành cũng sẽ bị bắt bớ, giam lỏng, anh ta thà ở lại nông trại khuấy tương đậu, không, khuấy phân cũng được, chứ không muốn bị bắt cóc đâu.
Anh ta là người đầu tiên bày tỏ thái độ, kiên quyết đứng về phía giặc, còn thề từ giờ trở đi không đội trời chung với nhà họ Hạ.
Nhưng anh ta sợ, sợ đám bắt cóc sẽ lôi anh ta ra bắn, sợ anh cả không tới cứu mình vì chỉ mong sao mình chết quách đi cho rồi.
"Yên tâm đi, cậu không phải mục tiêu của bọn họ, mục tiêu của bọn họ là người khác." Tô Lâm Lang nói xong lại hỏi tiếp: "Cậu có nhớ bọn bắt cóc lái xe gì không, có đặc điểm gì hay không?"
Hạ Phác Húc yêu thích xe nên rất nhạy cảm với các loại xe, anh ta nói: "Một chiếc xe Yadea màu đen, không phải làm từ da thật, chất lượng rất tệ."
"Tôi không hỏi cậu chất liệu ghế ngồi, biển số xe thì sao, có nhớ được không." Tô Lâm Lang vỗ trán.
Cái tên ngốc này lặng lẽ quay về Cảng Thành, vừa về đến đã bị người ta bắt đi mất, nhưng cậu ta chỉ nhớ được ghế ngồi không phải làm từ da thật, cậu ta không chết thì ai chết?
Hạ Phác Húc suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Biển số xe có hai số 2, đúng rồi, tài xế là một người đàn ông, anh Vinh gọi hắn là anh Cường."
Vậy thì không nghi ngờ gì nữa, chính là Trương Hoa Cường.
Chỉ cần là bọn bắt cóc tống tiền không bị bắt thì mãi mãi cũng sẽ không dừng lại.
Bắt cóc là một kiểu đàn áp về tinh thần và vũ lực một cách tuyệt đối, nó sẽ phá hủy một người từ cả hai mặt là hành động và tinh thần.
Tất nhiên kế hoạch của chúng cực kỳ tinh vi, lựa chọn thời gian cũng tuyệt đối hợp lí.
Tô Lâm Lang cũng không ngờ rằng mình có được tin tức liên quan đến một vụ bắt cóc từ trong tay Hạ Phác Chú.
Cô hỏi tiếp: "Trước mắt hành lý và giấy thông hành của cậu đang ở đâu?"
Hạ Phác Húc nhìn quanh người mình và nói: "Ở trong tay của anh Vinh, tôi bị hai cô gái lột sạch chỉ còn mỗi chiếc quần lót thôi."
Anh ta vội vàng nói thêm: "Tôi không có chạm vào bọn họ, chị phải tin tôi, tôi là một người đàn ông trong sạch!"
Anh ta trong sạch thì đã sao chứ, Tô Lâm Lang lại hỏi: "Cậu có nghe anh Cường nói gì không, còn có thông tin nào khác không?"
Anh ta là đồ bỏ, không đáng giá năm trăm triệu, mục tiêu của năm trăm triệu đó hẳn là người khác.
Hạ Phác Húc nói: "Tiêu rồi, tôi nghe thấy tiếng bước chân, tôi phải cúp máy đây!"
"Hạ Phác Húc!" Tô Lâm Lang nói: "Cứ yên tâm đợi chúng tôi đến cứu cậu, tạm biệt!"
Có thể khẳng định Trương Hoa Cường chuẩn bị hành động rồi, muốn xác định ai là người sẽ bị nhắm đến thì Tô Lâm Lang còn phải tìm đến một người, chồng của cô Hạ Phác Đình.
...
Lúc này, Hạ Phác Đình và ông cụ Cố đang chậm rãi thong thả đi dạo trong chuồng ngựa của trường đua ngựa.
Ông cụ Cố thích cá cược đua ngựa, là khách quý bậc nhất của trường đua ngựa, ông ta đã hẹn tối hôm nay sau khi nhân viên trường đua tan ca thì ông ta sẽ đến đây xem ngựa, tiện thể hẹn luôn Hạ Phác Đình bàn chuyện.
Trong trường đua ngựa vắng ngắt chỉ có nhóm của bọn họ.
Cố Khải Toàn cũng đến đây, cậu ta nhảy nhót tung tăng sau lưng ông nội mình.
Cậu nhóc này cũng đã mười bốn tuổi rồi nhưng gầy trơ cả xương, nghe nói còn bị chứng rối loạn tăng động giảm chú ý.
Ông cụ Cố vuốt tóc cháu trai và nói: "Theo ý của cậu thì thành lập một quỹ tín thác gia đình với năm trăm triệu là phương án khả thi hơn đúng không?"
Ông bà ta có câu nói ba tuổi thấy được tính cách, bảy tuổi thấy được số mệnh, ông cụ Cố cũng nhìn ra được cháu trai mình không thể làm ăn kinh doanh, mặc dù ông ta có ba người con trai nhưng hai trong số đó cũng đều không làm ăn kinh doanh được, hơn nữa dưới gối cũng không có con trai, người duy nhất có triển vọng là Cố Trấn Đông, nhưng thực ra cũng không phải là nhân tài gì, thân là chủ gia đình mà lại nâng đỡ ngôi sao nữ, đó là điều tối kỵ.
Đừng thấy ngoài mặt ông cụ mạnh miệng với Tô Lâm Lang mà lầm, thực ra ông ta rất lo lắng cho tài sản của gia đình mình, sợ rằng không truyền được đến tay cháu trai.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận