Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 148:

.



Chương 148:
Cậu Hạ vừa bị tàn phế vừa bị mù, toàn bộ đều dựa vào vợ chăm sóc, không dám làm trái lời cô, đành phải tiếp tục nói quá trình đấu giá.
Anh nói xong, vẫn phải nói rõ hơn với vợ: "Chúng ta có mười chín triệu tiền mặt, số vàng khá nhiều, trong tầm ba mươi triệu, Quý Đình Hiên ra giá như thế nào, em cũng phải theo, hơn nữa phải nhanh chóng dồn ép anh ta, anh ta nhát gan, dọa một cái là sẽ thu tay."
Quý Đình Hiên, cậu cả tập đoàn Quý Thị, năm trước bị Trương Hoa Cường bắt, ở trên thương trường, nghe nói năng lực của anh ta và Hạ Phác Đình sàn sàn như nhau không phân biệt được, hơn nữa lá gan lớn, tính cách anh ta cũng quyết đoán hơn.
Bây giờ hai người họ là đối thủ rất mạnh của nhau trong giới bất động sản.
Tô Lâm Lang kinh ngạc: "Một mảnh đất mà lên đến ba mươi triệu?"
Hạ Phác Đình cười khổ: "Chính phủ Cảng Thành có vị trí địa lý thuận lợi, giá này đã rất thấp rồi, anh mong muốn mức cao nhất là bốn mươi triệu, bởi vì theo anh biết được, tiền của Quý Thị là mượn từ phố Wall, vốn của tập đoàn tài chính Anh Phương, cho dù Quý Thị lấy được bán đảo Hồng Sơn thì cũng không giữ được, vậy nên chúng ta phải có được nó."
Tô Lâm Lang hiểu đại khái: "Theo pháp luật, chỉ có công ty địa phương mới có thể đấu thầu đất ở chính phủ Cảng Thành, nhưng sau khi công ty bất động sản giành được đất ở chính phủ Cảng Thành, tập đoàn tài chính Anh sẽ dùng nợ chưa trả để giành lấy đất, nhân tiện nắm chặt chẽ."
"Em gái rất thông minh, đến cả chuyện này cũng hiểu." Hạ Phác Đình cảm khái.
Cơn đau bỗng ập đến, bởi vì đã truyền nước xong, Tô Lâm Lang đang rút kim.
Tay cô rất dùng lực, nhưng giọng lại vô cùng dịu dàng, mắt to chớp chớp, vẻ mặt vô tội: "Anh Phác Đình, không làm đau anh chứ?"
Hạ Phác Đình đã hết thuốc tê, anh cố nhẫn nhịn, dây thần kinh đau đớn cũng vô cùng nhạy cảm, đương nhiên đau, quả thật đau muốn chết.
Nhưng anh cười miễn cưỡng, còn nói: "Bây giờ pháp luật của chính phủ Cảng hướng về người dân, nhưng thật ra là hướng về tập đoàn tài chính Anh, Hạ Thị chúng ta đứng vững ở Đại Lục, bởi vì Đại Lục và Cảng Thành là hai anh em cùng một mẹ, đều là người một nhà. Thế nhưng em gái à, kiếm tiền rất vất vả, cũng không phải ai cũng kiếm được, mà vào những năm năm mươi, sáu mươi, ở Đại Lục các em lại ăn tập thể, sự thật chứng minh nó không thể thực hiện được, đúng không?"
Chậc, cậu cả Hạ chẳng những kêu đau, còn kể khổ, nói kiếm tiền vất vả?
Thế nhưng điều anh nói cũng là thật.
Chính phủ Cảng Thành có tiền ở khắp mọi người, mọi người dùng các thủ đoạn để kiếm tiền ngày qua ngày, nhưng mọi người chỉ có được trong khoảng thời gian ngắn, cuối cùng, tiền đều chảy về đế quốc mặt trời không bao giờ lặn ở bên phía đại dương bên kia, lọt vào túi của những lão già kia.
Mà muốn kiếm tiền dưới pháp luật đang sai lệch nghiêm trọng, còn muốn kiếm nhanh đầy túi, quả thật rất không dễ dàng.
Nhưng Hạ Phác Đình cũng không ngốc, hơn nữa anh cũng rất khôn khéo trong phương diện kiếm tiền.
Anh nhắc đến mối quan hệ của Đại Lục và Cảng Thành, còn nói đến cơm tập thể, anh có ý gì?
Sợ là trong chuyện này có điều gì đó đúng không?
Quả nhiên, Tô Lâm Lang ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy cái trán quấn băng gạc trắng của cậu cả Hạ, đôi mắt xinh đẹp nhưng vô dụng kia đang chớp, khóe môi chứa ý cười, vừa nhìn là biết đang ám chỉ gì đó.
Cô nói: "Em thì không hiểu về chính sách, nhưng em biết, muốn kiếm tiền trong hoàn cảnh này quả thật không dễ dàng."
Hạ Phác Đình cười nói: "Cho dù góp tiền cũng là đầu tư, có thể đầu tư cho Đại Lục, anh sẽ làm, nhưng Hạ Thị phải kiếm tiền như thế nào, phải phát triển như thế nào, phải dựa vào anh quyết định, em gái hiểu ý anh chứ?"
Tô Lâm Lang thoáng tự hỏi, nhưng cô bừng tỉnh tại sao anh lại kêu khổ, cuối cùng cũng hiểu, vị cậu chủ này đối xử với mình thế nào.
Từ trước đến giờ lúc thay thuốc buổi chiều, y tá nam sẽ mát xa cho anh, sau đó thay băng gạc.
Lúc này băng gạc ở đầu gối trắng tinh, sạch sẽ.
Tô Lâm Lang lấy bút trên bàn làm việc, cô viết một hàng chữ to lên dải lụa trắng: Kiên quyết thực thi, một quốc gia hai chính quyền!
Sau đó cô cũng không trả lời câu hỏi của anh, không đợi anh phản kháng, cô dùng khuỷu tay đẩy anh xuống giường.
Nói đến người Cảng Thành cũng rất đáng thương, vừa phải phòng ngừa người Anh hãm hại, mà sau khi trở về Đại Lục, cũng không biết thứ gì đang chờ đợi bọn họ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận