Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 307:

.



Chương 307:
Nhưng với sự đàn áp mạnh mẽ của Tô Lâm Lang, anh ta chỉ tức giận mà không dám nói gì, vẫn nhắm mắt đi ngủ.
Dĩ nhiên, không còn giường nệm trải lông, tivi, trái quýt, tật xấu của anh ta biến mất sạch sẽ.
Nghe nói lúc ở nhà, Cố Khải Toàn rất kén ăn cho nên mới gầy như vậy.
Nhưng hôm nay chạy chơi cả ngày, lại có thịt thỏ, cậu ta bỗng thấy rất thèm ăn nên đã ăn cỡ ba chén cơm lớn.
Chuyện này khiến quản gia Cổ rất vui mừng, nếu như ở trang trại có tín hiệu, chắc chắn ông ta sẽ gọi về nhà báo tin vui rằng cậu chủ chịu ăn cơm rồi!
Chớp mắt đã sang ngày thứ ba, Hạ Phác Húc giả bộ bệnh ngủ ngon lành, hai cậu nhóc thì cưỡi lừa xuống ruộng lúa chơi dưới sự giúp đỡ của bọn trẻ ở trang trại. Họ cứ hết đánh trâu rồi đuổi vịt, cuối cùng hai người mỗi người cưỡi một con heo vọt vào hãng nước tương. Phát hiện trên đất có một mảng tương đậu lớn, lại có chuyện để quậy, thế là cả hai chơi đánh nhau giữa mớ đậu tương.
Một khi không có ai quản lý, mấy cậu nhóc mới lớn sẽ quậy như quỷ vậy.
Mới chỉ sang ngày thứ ba mà cả trang trại đã sắp không chịu nổi, nếu không phải vì mối đầu tư thì các lão binh đã xử lý bọn họ rồi.
Nhưng vì đầu tư, mọi người đều cắn răng chịu đựng. Thấy hai cậu ấm này quậy còn hơn Hạ Phác Húc, các lão binh cũng không khỏi thở dài. Dù có giàu có, sống lễ nghĩa nhưng không giáo dục được con cháu thì rất khó giữ được tài sản.
Cho nên câu nói không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời thật sự cũng hợp tình hợp lý.
Dĩ nhiên, lý do để bọn họ quậy phá như vậy cũng là vì Tô Lâm Lang cố tình buông thả, dĩ nhiên cô làm vậy là vì mối đầu tư.
Ngày thứ tư, sau khi chơi hết mọi thứ, hai cậu công tử bột lại giống y như Hạ Phác Húc lúc trước, vui vẻ rồi chán chường, muốn được thử cái gì đó kích thích hơn.
Trao đổi nửa ngày, nghĩ ra được một chuyện cực kỳ hấp dẫn, hai người đến tìm Tô Lâm Lang.
Bọn họ muốn xem súng của nhà cô, còn muốn cô tự dẫn họ đi săn chó sói.
Đúng vậy, thỏ đã không còn hấp dẫn với bọn họ, bọn họ muốn săn chó sói, phải đem được da sói về Cảng Thành.
Cố Khải Toàn đã quậy phá đến đỉnh điểm, cậu ta nói: "Chị dâu, khẩu súng có thể đánh Mỹ của chị đâu, mau lấy ra đi. Chị dẫn bọn em đi săn một con chó sói, bọn em chỉ tin tưởng khẩu súng đã từng ra chiến trường của chị mà thôi, có được hay không?"
Hạ Phác Chú vẫn còn chút lý trí, cậu ta nói: "Săn chó sói nguy hiểm, bọn em sẽ đi cùng rất nhiều người lên núi, chỉ cần bắt được một con chó sói là đủ rồi."
Nghĩ mà xem, khi bọn họ khoác da chó sói trở về Cảng Thành, trở lại trường học, mọi người sẽ thích thú và ngưỡng mộ cỡ nào.
Bọn họ sẽ trở thành hai người nổi bật nhất tại ngôi trường quốc tế Đức kia.
Mấy hôm nay Tô Lâm Lang đang kiểm kê công cụ trong nhà, có dao chặt mía, rìu đốn củi, cung tên và cả súng săn.
Đang mài rìu, cô chỉ ngẩng đầu cười: "Muốn xem chị săn chó sói?"
"Mấy chú bác kia bắn súng chính xác lắm, nhưng em thấy chắc chắn chị dâu bắn giỏi hơn." Hạ Phác Chú nói
Cố Khải Toàn tung tăng: "Bọn họ có thể săn được mấy con thỏ chạy như bay, còn chị dâu thì có thể săn chó sói, yep yep!"
Nếu hôm nay cô thật sự đi săn chó sói cho bọn họ, vậy ngày mai sẽ đến lượt họ muốn săn con cọp, ngày mốt lại săn con gấu hay con báo.
Hai con quỷ nhỏ này, cộng thêm Hạ Phác Hồng đang du học ở nước Anh là những người sẽ gây nên đấu đá hỗn loạn trong tương lai. Thật ra thì phần lớn nguyên nhân là do bị chiều hư từ nhỏ, chỉ thích quậy phá và theo đuổi sự kích thích.
Được rồi, Tô Lâm Lang đã chuẩn bị sẵn sàng để cho bọn họ trải nghiệm một sự kích thích cùng cực, suốt cả đời cũng khó quên.
Nói về Hạ Phác Húc thì anh ta đã ngủ suốt hai ngày, trở thành người ngoan ngoãn im lìm nhất, vì trong trang trại này không còn thứ gì có thể kích thích anh ta.
Nhưng nếu như Tô Lâm Lang thật sự lấy súng săn ra đi bắn chó sói thì anh ta sẽ khỏi bệnh ngay, anh ta cũng muốn xem!
Chui ra ngoài từ chiếc chăn bị gã vệ sĩ Afghanistan xông thành mùi cà ri, anh ta bước xuống giường. Bước từng bước ra cửa, anh ta cũng muốn ra hiệu trước nên nói: "Ôi trời ơi, hôm nay thời tiết thật tốt, anh cũng cảm thấy hôm nay mình khá hơn nhiều. Em trai, nếu như mấy đứa tính đi săn thì cũng có thể dẫn anh theo đó."
Tô Lâm Lang đang đưa lưng về phía Hạ Phác Húc, một tay cô cầm rìu, nhìn hai cậu nhóc đùa giỡn.
Nhờ sự dịu dàng và kiên nhẫn của chị dâu mấy ngày nay, hai cậu nhóc thật sự dần yêu quý cô hơn.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô đã giơ rìu lên trước ngực, đứng trung bình tấn rồi hạ lưỡi rìu xuống. Sau đó cô xoay tròn cán rìu trong tay, đột nhiên hơi ngửa về phía sau, cánh tay vung mạnh lên, từng chiếc từng chiếc rìu nhanh chóng rời tay. Chỉ nghe thấy hai tiếng phập, phập, Hạ Phác Húc ngây ra tại chỗ, Cố Khải Toàn thôi nhảy nhót, còn Hạ Phác Chú thì quỳ xuống cái phịch.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận