Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 299:

.



Chương 299:
Rốt cục cũng đến nhà ga, cô nhờ Lý Hồng Quân và vệ sĩ trông chừng hai đứa nhỏ, cô ném máy cày qua một bên rồi chạy thẳng một mạch tới cửa ra, vừa nhìn thì mới phát hiện chính mình chỉ lo lắng thừa.
Bởi vì phải đánh một trận nghiêm túc, nghe nói hiện tại tất cả đội ngũ công an của tỉnh Quảng đều là quân lính vừa từ chiến trường trở về.
Không giống mấy ông cớm trắng trẻo mập mạp của chính phủ Cảng Thành, cứ mỗi ba bước là thấy bọn họ có một tốp đứng gác, mỗi năm bước có một trạm, tuy rằng họ đều mặc quần áo thường ngày, nhưng tất cả đều có làn da ngăm đen, dáng người rắn rỏi, nhìn rất hung dữ.
Hơn nữa khi Tô Lâm Lang nhìn trận thế mà bọn họ bố trí thì phải mở to mắt, rồi tấm tắc khen.
Bắt đầu từ cửa vào, đều quy định phạm vi quan sát mà mỗi người cần phải nhìn rõ.
Tuy rằng cô nói bọn cướp ở toa số mười hai, nhưng công an lại lập trạm gác ở mỗi một toa xe.
Các vị công an này đều vô cùng cảnh giác, cảm thấy cô không giống với người khác thì chú ý ngay lập tức, nhưng có lẽ là họ nhận ra cô, trong đó có một người trung niên lấy tay ra hiệu, sau đó mọi người đều tự mình làm việc, loại nhiệm vụ này của công an làm cho Tô Lâm Lang có cảm giác dường như cô đã về lại Tinh Tế.
Đất nước của cô, nước Hoa, cho dù tới thời đại Tinh Tế cũng mang tác phong khiêm nhường, kín đáo và nội liễm của một quốc gia lớn.
Cô nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang mặc một chiếc áo thun cộc tay đến sân ga, nhìn kỹ thì đúng là người quen, là cha của Lý Hồng Quân, ông ta đang chống cái cuốc hút thuốc, nhìn thoáng qua thì giống như một ông già ở thôn thôn.
Nhìn ra xa, lại thấy một người, là ông Triệu - quản lý nhà máy sản xuất nước tương đang khiêng đòn gánh.
Xem ra chẳng những quản lý Tần báo án mà còn đưa tất cả các vị quân nhân xuất ngũ chuyển nghề ở nông trường tới đây, phối hợp công an chấp hành nhiệm vụ.
Tô Lâm Lang đang đi tới thì thấy một đồng chí nữ xách một cái rổ đi tới: "Con gái, có muốn dùng trứng luộc nước trà không?"
Sau đó kề sát vào cô, nói nhỏ: "Cô là đồng chí Tô Lâm Lang đúng không, lãnh đạo bảo tôi thông báo cho cô rằng cứ an tâm, mọi chuyện đã có chúng tôi."
Tô Lâm Lang còn tưởng rằng người phụ nữ này thật sự là người bán hàng rong, không ngờ cô ta lại là nội ứng.
Được rồi, giữa trưa rồi nên cô cũng đói bụng, mua hai quả trứng luộc nước trà, rồi trốn sau một cây cột.
Xe lửa đi từ cảng đến Đại Lục mới được thông hành chưa lâu, nhưng người đi rất nhiều, hầu hết đều là người buôn bán nhỏ người bán hàng rong, cho nên chỉ trong chốc lát là có rất nhiều người xuống xe, trong nhóm này là người thường hay là bọn cướp, có bao nhiêu tên cướp vẫn chưa biết được. Mặc dù mục tiêu rất rõ ràng là Trương Hoa Cường, không cần lo sẽ nhận không ra, nhưng Tô Lâm Lang vẫn quan sát rất kỹ những người khác.
Có một số tên cướp khác khá thông minh, thấy tình hình không bình thường là lẩn trốn trong đám người rồi chuồn mất thì rất phiền phức.
Tô Lâm Lang vừa mới ăn xong một quả trứng luộc nước trà thì đã nghe âm thanh vang lên báo hiệu xe lửa cập bến.
Về phần Trương Hoa Cường, bởi vì có một nhóm người đi khảo sát tình hình thực tế, hơn nữa bắt cóc lần trước thất bại, lần này lại thất bại, cho nên hắn trở nên hơi mê tín, chuẩn bị giết một người để tế trời trừ xui xẻo, nên là dẫn theo một băng cướp tới đây, hắn mới ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, không đi được nên vẫn ngồi xe lăn, trên xe lăn còn treo một chai nước biển.
Mà khi nãy, Tô Lâm Lang chỉ cảm giác được sự chèn ép từ các vị công an mặc trang phục bình thường thì hiện tại điều cô nhìn thấy lại là sự tài giỏi và năng suất khi chấp hành nhiệm vụ của công an Đại Lục.
Cô đứng tại sân ga mà toa xe số mười hai dừng lại, xe vừa dừng thì đã thấy Trương Hoa Cường.
Đây là toa giường nằm, tên cướp đã từng làm người huấn luyện chó cho Cố Khải Toàn đang đẩy hắn.
Còn có hai tên què, là hai tên cướp mà cô đã từng bắn bọn chúng ở ao Hà Bối, hiện tại đi đường rất khập khiễng.
Sau lưng bọn chúng có một người vừa nhìn đã biết là xuất thân từ quân đội đi theo, chờ bọn chúng xuống xe thì trao đổi ánh mắt với người ở dưới sân ga, hai người thành một tổ đuổi theo bọn cướp.
Tô Lâm Lang đã hiểu được, khi cô nói Trương Hoa Cường đến Đại Lục thì công an Đại Lục cũng đã phái người đến cảng và ẩn núp tại nhà ga.
Cho nên thật ra khi Trương Hoa Cường lên xe thì bọn chúng đã bị theo dõi rồi.
Hạ Phác Húc được anh Vinh dìu, có lẽ là bị tiêm thuốc an thần quá nhiều nên ánh mắt nhìn rất ngu dại.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận