Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 219:

.



Chương 219:
Nhân tiện, bây giờ là năm 1984, ngoài thể loại võ hiệp cổ điển ra thì những bộ phim điện ảnh đứng đầu Chính phủ Cảng Thành là phim lãng mạn.
Năm ngoài, một bộ phim võ thuật “Kế Hoạch A” được phát hành, nó mạnh mẽ giống bộ phim điện ảnh Lý Tiểu Long, hơn nữa còn vượt qua được vòng kiểm nghiệm của các cao thủ công phu. Thuộc thể loại võ thuật, nhận được sự quan tâm nồng nhiệt của người dân Chính phủ Cảng Thành ngay khi vừa phát hành.
Tô Lâm Lang là một cao thủ kungfu thực thụ trong mắt mấy anh em nhà họ Hạ, nhưng ông sáu Lục cũng là cao thủ không kém.
Các vệ sĩ của nhà họ Hạ được đào tạo về mảng thiện xạ, nhắm bắn, quyền cước hoặc các loại vũ khí khác mà họ không thành thạo.
Cho nên khi cô nói muốn đánh thì chỉ có một khả năng, cô muốn tự lên, một mình đầu với tay đấm trong hội trường.
Hạ Phách Đình hít hà một hơi, cả ba anh em rơi vào trầm tư.
Nếu thật sự có thể đánh thắng ông sáu Lục, chưa nói đến việc chi phí phá dỡ di dời sẽ được giảm xuống hơn một nửa, ngay cả việc tiếp quản khu vực kho hàng phim công ty truyền hình Long Hổ quy hoạch thành cảng tư gia, Hạ Thị vận chuyển qua đường biển không cần thuê cảng công cộng, có thể hoạt động độc lập.
Những gì thu lại được đều là tiền, con số lên tới tiền tỷ.
Nhưng nếu thua cuộc, Tô Lâm Lang sẽ bị đá ra xa, thậm chí là bị đánh đến mức tàn phế, Hạ Phách Đình cũng phải nhường lãnh thổ đền tiền.
Một kết cục vừa mất vợ vừa thiệt quân.
Sau cùng, Hứa Thiên Tỉ nói: “Anh họ, để em đi cùng chị dâu, chúng ta xuống xem tình hình trước. Nếu thật sự phải đối mặt với cao thủ thực thụ, đánh không lại, em sẽ quỳ gối nhận thua với ông sáu Lục, chúng ta cũng chưa từng nghe nói đến việc ông sáu Lục đánh người vô cớ mà đúng không?”
Ông sáu Lục sẽ bức bách ép phụ nữ chụp ảnh lãng mạn, nhưng chỉ những người vay nặng lãi thiếu nợ ông ta.
Cho tới bây giờ, ông ta chưa từng ép người phụ nữ nào bán dâm, công ty điện ảnh và truyền hình cũng chưa sản xuất được bộ phim khiêu dâm lớn nào.
Đường đường là một ông chủ có tiếng, chắc chắn ông ta sẽ không ẩu đả vô cớ với người nhận thua ngay trước mặt mình.
Hạ Phác Đình muốn nói gì đó nhưng lại thấy vợ xoa đầu em trai: “Sao thế? Em không đồng ý để chị đi?”
Đúng vậy, Hạ Phác Chú không đồng ý, cậu ta giơ cao hai tay: “Em phản đối.”
Khi Hạ Phác Chú nghe nói anh hai gặp nguy hiểm, điều đầu tiên cậu ta nghĩ đến là muốn chị dâu đi cứu anh hai.
Nhưng sau khi tìm hiểu kỹ càng tỉ mỉ, biết phải đấu võ trên đài, cậu ta lại cảm thấy chẳng sao cả, cứ để cho anh hai đi quay phim khiêu dâm đi.
Chị dâu không giống người bình thường, cho tới tận bây giờ, Hạ Phác Chú vẫn nhớ cảnh chị dùng một tay quăng ngã từng đứa bạn học của cậu ta xuống đất. Khi từng người trong số họ ngậm camera trong miệng không nói được lời nào, tâm trạng cậu ta sảng khoái gần chết.
Cậu ta còn muốn tới nông trường với chị dâu, còn muốn nhìn quản lý Tần săn chó sói.
Lỡ như có một tên đàn ông cao to vạm vỡ bước lên võ đài và đá bay chị dâu chỉ bằng một chân, đá đến mức chị dâu tàn phế thì phải làm sao?
Mặc dù cậu ta sống trên đỉnh núi dành cho khu nhà giàu, nhưng cậu ta đã nghe rất nhiều truyền thuyết, tất cả đều đẫm máu và đáng sợ.
Mà mọi người cùng có chung một suy nghĩ, một khi bọn côn đồ đã lên võ đài thì khó có khả năng rút lui trong bình an vô sự.
Càng là cao thủ lại càng dễ bị người ta đánh đến thất bại thảm hại.
Đúng lúc này, Hạ Phác Đình muốn ngồi xe lăn, Hạ Phác Chú lấy xe lăn tới, dìu anh trai ngồi lên. Nhưng cuối cùng do không kịp đề phòng, cậu ta đẩy anh trai vào góc tường, quay đầu lại nói: “Tất cả những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không thành vấn đề, cho nên em phản đối!”
Hạ Phác Đình bị em trai đẩy vào góc tường, không thể cử động được nên tức tối quát: “Buông anh ra!”
Mặc dù Hạ Phác Chú không mắc chứng rối loạn lưỡng cực, nhưng do được gia đình chiều chuộng từ nhỏ nên tính cách có phần tuỳ hứng, cậu ta chẳng những không buông mà còn rống to: “Chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền mà anh để chị dâu phải mạo hiểm, em không cần!” Sau đó cậu ta bổ sung thêm: “Anh hai đã hai mươi tư tuổi rồi, là người trưởng thành rồi, để anh ấy tự tìm cách trốn thoát về đi, không cần cứu!”
Hạ Phác Đình không muốn vợ mình mạo hiểm, chỉ là anh rất hiểu về cô.
Hơn nữa chiến tranh đã bắt đầu từ lâu, nó bắt đầu từ lúc bọn họ đi tiêu diện truyền hình Long Hổ, đã không còn đường lui nữa rồi.
Anh không ngờ em trai lại lợi dụng lúc anh bệnh tật để bắt nạt anh, đang định đánh người, cũng may Tô Lâm Lang kéo Hạ Phác Chú ra.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận