Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 90:

.



Chương 90:
Sự việc phát triển quá nhanh, Mạch Đức Dung còn chưa nhìn thấy viên con nhộng, cũng không phát hiện ý đồ thật sự của chồng mình.
Ở thời đại này, có rất nhiều người Cảng Thành cảm thấy người Đại Lục lạc hậu vô văn hóa, đặc biệt là có thành kiến với quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, cho rằng những quân nhân Đại Lục thích lạm sát kẻ vô tội, cha của Tô Lâm Lang còn là đội trưởng đội đột kích nữa.
Cô lại cứu được Hạ Phác Đình từ trong hang ổ của bọn bắt cóc.
Đương nhiên là Mạch Đức Dung đã hiểu lầm, tưởng rằng cô muốn xuống dao giết người ngay tại đây, liền vội vàng nói: "Lâm Lang, đây không phải là Đại Lục, không phải nơi mà quân giải phóng nhân dân Trung Quốc có thể hoành hành ngang ngược, cháu không được giết người, nếu không sẽ bị xử tội đấy."
Hạ Trí Hoàn thì lại rất bình tĩnh, chỉ có đôi tay đang khẽ run.
Thấy Tô Lâm Lang vẫn không thu tay lại, Mạch Đức Dung chỉ vào điện thoại và nói: "Lâm Lang, cô báo cảnh sát đấy!"
Chắc chắn viên con nhộng có vấn đề, Tô Lâm Lang chỉ để nó ở trong tay lăn đi lăn lại, Lê Hiến liều chết ngoảnh đầu lại định cướp lấy.
Lần này thật sự cô không cố ý đâu, dao găm sắc bén, ông ta ngoảnh lại quá nhanh, chỉ nghe a một tiếng thì cổ ông ta đã bị quẹt một đường, máu chảy xuống, che phủ cả vết son môi chất lượng kém, khiến nó trông càng thêm đỏ tươi.
Ông ta há miệng to ra, nhăn mặt kêu lên: "Cứu..."
Bất chợt một cái đầu gối thọc vào đũng quần khiến ông ta đau đến vặn vẹo, mà khi bị đau thì phản xạ của con người là che chắn lại, ông ta trượt xuống đất, miệng dần khép lại, nhưng ông ta vừa khép được phân nửa thì đúng lúc một quả táo to nhét vào trong miệng, bị ông ta ngậm lấy.
Ông ta ngồi xổm dưới đất nấc nghẹn như một con chó câm.
Tô Lâm Lang cũng ngồi xuống, viên con nhộng vẫn còn lăn qua lăn lại trong tay, dao găm nhuốm máu, cô nói: "Ông Lê, tôi thật sự chỉ muốn gọt quả táo cho ông mà thôi, nhưng ông cứ nhất định phải nhào vào con dao, phải làm sao bây giờ?"
Mạch Đức Dung vẫn còn đang run rẩy: "Lâm Lang, đó là con dao, là hung khí, mau, mau bỏ nó xuống đi."
Bà ấy cũng quyết định nhấc điện thoại lên.
Nhưng Tô Lâm Lang lại giơ con dao lên: "Đây mà là hung khí sao, ở Đại Lục, đây chỉ là công cụ dùng để gọt hoa quả của bọn cháu mà thôi."
Không đợi Mạch Đức Dung phản ứng lại, cô bất thình lình đâm một nhát.
Điện thoại trong tay Mạch Đức Dung rơi xuống đất, người bà ấy cũng ngã quỵ, đũng quần của Lê Hiến ướt đẫm, tưởng rằng mình sắp chết rồi, nhưng con dao xuyên qua quả táo chỉ để lấy nó ra khỏi miệng của ông ta mà thôi.
Đúng vậy, Tô Lâm Lang thọc một phát vào chỉ để rút quả táo mà Lê Hiến đang ngậm trong miệng.
Lê Hiến sống sót qua kiếp nạn, rầm một tiếng, ông ta đã hoàn toàn co quắp trên mặt đất.
Còn dám gọi điện thoại ư?
Mạch Đức Dung cố gắng đứng dậy che chở cho dượng đang nằm trên giường, bà ấy cảm thấy hôm nay mà giữ được cái mạng này là tốt lắm rồi.
Tô Lâm Lang dùng con dao nhuốm máu gọt vỏ táo và nói: "Tôi chỉ muốn gọt táo mà thôi, nhưng có vài người không biết điều, cứ phải va vào con dao găm, nhỡ bị ngộ thương thì tôi cũng hết cách, đúng không?"
Dao găm lướt qua chỉ để lại vết thương ngoài da, chảy khá nhiều máu nhưng sẽ không tổn thương đến cơ quan quan trọng, nếu bị kiện ra tòa thật thì chỉ cần Tô Lâm Lang một mực khẳng định rằng mình chỉ đang gọt táo, Lê Hiến bất cẩn va vào thì tòa án cũng chẳng làm gì được cô cả.
Cuối cùng Lê Hiến cũng tin một mình cô có thể lật đổ hang ổ của bọn bắt cóc rồi.
Một khi cô gái ngoan ngoãn đáng yêu có hai lúm đồng tiền và nụ cười ngọt ngào này mà cầm dao lên thì ánh mắt sẽ như loài lang sói.
Trong chính phủ Cảng Thành có bốn nhân vật hiển hách uy phong lẫm liệt, bởi vì chuyện làm ăn nên Lê Hiến quen biết cả bốn người họ, cũng đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh tượng đẫm máu, nhưng ông ta chưa hề sợ hãi, mà giờ phút này, ông ta vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, run lẩy bẩy.
Tô Lâm Lang rất yêu hòa bình, không thích đả thương người khác, nếu ông ta đã sợ rồi thì cô cũng không nhất thiết phải nặng tay nữa.
Tô Lâm Lang đưa hai viên con nhộng cho Mạch Đức Dung ý bảo bà ấy giữ lấy, sau đó cô lại tiếp tục gọt táo và nhìn Lê Hiến nói: "Ông Lê, tôi yêu hòa bình nhất và ghét nhất là hại người khác, cho nên ông phải ngoan ngoãn nghe lời, tôi hỏi ông, ông chuẩn bị thuốc gì cho ông cụ vậy, còn y tá Mạch thì sao, ông đã đặt vé máy bay đi du lịch chưa, định để cho bà ấy chết chìm hay là rơi xuống vách núi thế."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận