Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 223:

.



Chương 223:
Hôm nay Hạ Phác Đình ra ngoài ăn cơm tối, có lẽ là đi xã giao.
Đợi đến khi Tô Lâm Lang ngủ với Tiểu Băng Nhạn được một giấc, tỉnh dậy là hơn nửa đêm, cô thấy anh và Hứa Thiên Tỉ còn ngồi trong thư phòng.
Từ sau khi có thể đi lại di chuyển bằng nạng, cậu cả Hạ không gầy gò quá mức như trước nữa, sắc mặt cũng bình thường trở lại.
Nhưng lúc này anh lại đang xoa thái dương và ấn bóp trán, trông giống như lo lắng chuyện gì đó.
Sau cùng, anh nói: “Anh đi tắm rửa, tạm thời cứ giấu ông cụ chuyện này đã, đợi có kết quả rồi nói.”
Hứa Thiên Tỉ đỡ anh họ vào phòng tắm xong cũng quay về phòng, cậu ta có phòng ngủ riêng ở nhà họ Hạ, có thể ở lại đây luôn cũng được.
Hứa Thiên Tỉ vừa ra khỏi cửa đã thấy chị dâu đang nhướng mày, nở nụ cười với mình.
Tất nhiên, Hứa Thiên Tỉ là thư ký của anh họ, cũng tức là ngựa con của chị dâu, chỉ cần có chuyện chắc chắn cậu ta sẽ nói với cô.
“Tất nhiên mọi người tin tưởng chị bách chiến bách thắng, nhưng chúng ta vẫn cần một chỗ chống lưng. Anh họ đã tìm được chỗ chống lưng, đó có thể coi như sợi dây trói buộc ông sáu Lục, có người này rồi chúng ta sẽ không sợ bị đánh quá tàn nhẫn.” Cậu ta nói, sau đó bổ sung thêm: “Là ông cụ Cố.”
Chuyện là thế này, ông sáu Lục là đường chủ Long Hổ Đường, được xưng là Long đầu trên đường phố, thủ lĩnh của một bang phái.
Ở Cảng Thành có tổng cộng bốn Long đầu như ông ta, họ ngang hàng nhau, cùng ngồi cùng ăn, chỉ huy bao nhiêu con người.
Nói chung, khi ông ta đã gửi thư tuyên chiến, nhà họ Hạ cần phải tìm một người nắm quyền giám sát để cuộc đối chiến diễn ra công bằng.
Nhưng tóm lại Hạ Phác Đình sợ vợ bị thương nên không tìm người nắm quyền giám sát, mà là tìm một người có thể chống lưng.
Người đó chính là vua gia vị ông cụ Cố, ông ta đã từng cứu mạng ông sáu Lục, cũng là người ủng hộ Long Hổ Đường.
Lần trước ông sáu Lục phải nộp năm trăm triệu tiền phạt, một trăm triệu tệ trong đó là do ông cụ Cố đưa.
Khi Hạ Phác Đình tìm đến ông cụ Cố và cúi đầu cầu xin sự bảo vệ, ông sáu Lục sẽ không thể làm càn nữa.
Tất nhiên, ông ta cũng không thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn bẩn thỉu nào, cần phải chiến đấu một cách công bằng, cũng không thể đả thương người khác, lúc nào cần dừng thì dừng.
Tô Lâm Lang hỏi: “Vậy ông cụ Cố đồng ý rồi?”
Cô đã đọc lịch sử làm giàu của hai nhà họ Hạ và họ Cố trong sách, cô vẫn nhớ rõ một câu chuyện khá thú vị được ghi trong sách.
Nghe nói lúc trước Hạ Trí Hoàn là người ở trong nhà ông cụ Cố, chuyên chở hàng hoá ở bên tàu. Ông cụ Cố coi trọng cô cả nhà họ Mạch – một gia đình doanh nhân giàu có người Mã Lai nên muốn theo đuổi, bèn cử người ở nhà mình là Hạ Trí Hoàn đi chuyển thư giúp.
Kết quả là vì thường xuyên qua lại, trong khi cậu chủ vẫn ngây ngốc chờ hồi âm thì người ở là Hạ Trí Hoàn và cô cả nhà họ Mạch đã cặp với nhau.
Nghe nói lúc ấy ông cụ Cố suýt lên cơn tức chết, lúc Hạ Trí Hoàn mới gây dựng sự nghiệp còn làm đủ chuyện gây khó dễ.
Khi Hạ Trí Hoàn tới Đại Lục đã bị một người nào đó âm thầm báo cáo mọi chuyện, nhân vật mật báo được hoài nghi nhiều nhất chính là ông cụ Cố.
Nhưng sau mấy chục năm ân oán thì cũng có lúc mọi thứ mờ nhạt dần, sau này ông cụ Cố lại xem trọng tài năng của Hạ Phác Đình – người thông minh giỏi giang nên đã có suy nghĩ liên hôn, vì thế ông cụ Cố chủ động tìm Hạ Trí Hoàn để nối lại tình xưa, đồng thời đề cập đến chuyện hôn sự.
Kết quả là Hạ Trí Hoàn từ chối vì cháu trai đã đính hôn với người ở Đại Lục.
Lúc ấy sao ông cụ Cố không tức giận cho nữa, ông ta còn suýt bùng nổ.
Từ đó về sau, hai nhà Hạ Cố luôn mâu thuẫn tranh chấp, thậm chí còn vạch rõ ranh giới trong chuyện làm ăn, không bao giờ hỗ trợ nhau.
Nhưng đó là xét về mặt lợi ích, bây giờ cháu trai Hạ Trí Hoàn đích thân tới cầu xin ông ta bảo vệ nên chiều hướng đã thay đổi.
Hứa Thiên Tỉ nói: “Thật ra ông cụ Cố đồng ý một cách rất vô tư, nhưng cũng nói đây là một ân huệ, sớm muộn gì nhà họ Hạ chúng ta cũng phải trả lại ông ấy. Đợi đến khi ông cụ nhà mình trở về từ Thuỵ Sĩ, ông cụ phải đích thân tới cửa cảm ơn ông ấy.”
Tô Lâm Lang nhủ thầm, thảo nào Hạ Phác Đình không dám nói với ông nội.
Đừng tưởng mấy ông cụ ở chính phủ Cảng Thành đã bảy, tám chục tuổi mà tưởng bở, người già nhưng tâm không già, họ vẫn luôn cạnh tranh với nhau vô cùng gay gắt.
Đặc biệt là một người xuất thân từ vị trí xách túi, xách dép cho người ta như Hạ Trí Hoàn, có vài người sẽ không coi trọng ông cụ.
Nhưng tình cờ ông cụ lại là người kiếm tiền giỏi nhất, có nhiều tiền mặt trong tài khoản nhất, là người nộp thuế nhiều nhất cho phía chính phủ, nhà giàu số một. Giờ cháu trai ông cụ phải quỳ gối cầu xin, còn hẹn là ông nội sẽ đích thân tìm tới cửa cảm ơn, thử hỏi ai mà không kiêu ngạo, tự hào cho được?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận