Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 85:

.



Chương 85:
Không chỉ một bác sĩ tới mà là cả một đoàn, đúng là tốc độ của nhà giàu số một, tối hôm qua mới liên lạc thì tối nay bác sĩ đã tới, đương nhiên, vừa tới là bắt đầu ca phẫu thuật luôn.
Bây giờ là mười một giờ đêm, Tô Lâm Lang cho rằng phải xuống tầng để đón bác sĩ, nhưng Hạ Bình An lại dẫn cô tới chỗ cầu thang bên cạnh tòa nhà, đi lên trên nóc.
Nóc của tòa nhà này là một cái sân bay, có bảy, tám vệ sĩ đang nhìn về phía xa, một người cầm gậy chỉ huy vẫy vẫy tay.
Có tiếng ầm ầm, một chiếc máy bay trực thăng xuất hiện.
Đây là bệnh viện được xây dựng bên cạnh vực thẳm, ban đêm đương nhiên là có gió lớn, lại thêm những dòng khí từ trực thăng, bởi vì cân nặng nên phụ nữ không thể đứng vững được như nam giới. Tô Lâm Lang cảm thấy mình sắp bị thổi bay đi, cô nói to: “Đây là máy bay đi thuê à?”
Hạ Bình An đứng xa hơn, bên cạnh cô là một vệ sĩ tên là Ông Gia Minh, anh ta đỡ cô: “Đây là máy bay trực thăng của tập đoàn Hạ Thị, trực tiếp đến sân bay đón bác sĩ.”
Đúng rồi, nhà họ Hạ chính là nhà giàu số một, đương nhiên là nuôi nổi máy bay.
Tô Lâm Lang lại nói to: “Tôi có thể đứng vững.” Cô sắp bị Ông Gia Minh xách lên bằng một tay rồi.
Giọng Ông Gia Minh còn to hơn cô: “Trách nhiệm của chúng tôi bao gồm cả việc bảo vệ mợ nữa!”
Tô Lâm Lang cảm thấy những lời anh ta nói có gì đó lạ lạ, quay đầu lại, cô thấy ánhmắt quật cường của Ông Gia Minh.
Cô hiểu rồi, tên này không tin cô từng chém người, anh ta đang khoe cánh tay cường tráng và cơ ngực ra cho cô thấy.
Thấy ánh mắt mợ dừng lại ở chỗ cơ ngực vạm vỡ của mình, Ông Gia Minh hít sâu một hơi, ưỡn ngực, anh ta nhấc luôn cả mợ lên khỏi mặt đất.
Nếu không nghe nói người tới đều là bác sĩ, Tô Lâm Lang sẽ cho rằng đây là một câu lạc bộ.
Tất cả đều là người da trắng, đều là nam giới, ai cũng mặc vest đen, mỗi người xách một cái vali kéo, sau khi xuống máy bay thì họ tháo cà vạt, tháo cúc áo, vừa đi xuống tầng vừa cởi vest.
Sau quá trình kiểm tra an toàn ở tầng hai, đổi quần áo thì lại là một đám người mặc áo blouse trắng, nghe nói Tô Lâm Lang là vợ của bệnh nhân thì họ đều tới bắt tay cô.
Dựa theo phong cách ăn mặc thì đoàn bác sĩ này đậm chất nước Anh.
Bác sĩ Hoàng Thanh Hạc và viện trưởng chờ ở cửa lên cầu thang, hai người đưa đơn kiểm tra qua, sau đó thì các bác sĩ mới lên tầng.
Nhìn theo bóng dáng họ đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, ông ấy nói: “Lão thái gia nói là trước khi phẫu thuật nhất định phải gọi ông cụ dậy, hay là mợ đi gọi ông cụ đi?”
Cháu trai cả sắp phải phẫu thuật, hơn nữa là phẫu thuật gắp mảnh đạn ở trong đầu ra, nhỡ ca phẫu thuật không thành công, có thể anh sẽ tử vong ngay trên bàn mổ.
Với một người ông đích thân nuôi dạy cháu lớn khôn, đó cũng là sẽ ngày chết của ông ấy.
Nhưng mà ông ấy tình nguyện chịu chết, bởi vì cháu trai chết cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống của ông ấy thực sự rất thất bại.
Trước khi uống thuốc ngủ, Hạ Trí Hoàn luôn miệng dặn dò, trước khi Hạ Phác Đình làm phẫu thuật thì phải đánh thức ông ấy.
Tô Lâm Lang lại nói: “Ca phẫu thuật thành công cũng chẳng có liên hệ trực tiếp với việc ông nội muốn xem, cứ để ông ấy nghỉ ngơi đi, có tôi trông là đủ rồi.”
Giờ đã quá nửa đêm, cô không muốn ông cụ Hạ quá sức.
Nhưng bác sĩ Hoàng không ngờ được rằng cô sẽ quyết định thay cho ông cụ Hạ, vì thế ông ấy vội giải thích: “Ông ấy đã nói rồi, để tôi đi gọi vậy.”
Tô Lâm lang rất dứt khoát: “Bây giờ tôi là người cầm quyền nhà họ Hạ, tôi nói rồi, không cần gọi.”
Đúng lúc quản gia Lưu cũng tới, thấy vẻ mặt kinh ngạc của bác sĩ Hoàng, ông ấy nói: “Lão gia nói, từ trở đi, tới khi nào cậu cả tình lại thì mọi chuyện của Hạ Thị đều do mợ quyết định.”
Hạ Thị, nhà giàu số một, thế mà lại để một cô gái mới tới đến từ Đại Lục nắm quyền, ông hai Hạ Mặc có đồng ý không, các giám đốc khác thì sao?
Bác sĩ Hoàng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng lúc này bệnh nhân đã được đẩy ra, ông ấy cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hạ Phác Đình đã đeo mặt nạ dưỡng khí, nhưng Tô Lâm Lang cứ có cảm giác anh có thể nhìn thấy, bởi vì qua lớp mặt nạ ấy, đôi mắt của anh rất sáng, hơn nữa anh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.
Đèn đỏ phòng phẫu thuật sáng lên, viện trưởng, bác sĩ Hoàng, chủ nhiệm khoa não bộ đều tới, họ yên lặng chờ ở bên ngoài.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận