Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 156:

.



Chương 156:
Hiện giờ Linda Tôn đã đi đến bước đường cùng rồi, nói không chừng bà ta sẽ liên lạc với tên họa sĩ kia, lấy ảnh chụp ra để uy hiếp nhà họ Hạ.
Hứa Thiên Tỉ đã thuê người tìm kiếm tên họa sĩ, nhưng so với người cậu ta thuê thì Tô Lâm Lang tin tưởng Thủy Tử hơn.
Chuyện liên quan đến ảnh chụp riêng tư của mẹ chồng, cô cũng không tiện giải quyết công khai, nên đã lựa chọn lặng lẽ tìm người.
Hứa Uyển Tâm giống như Hạ Phác Đình, thích đặt những đồ vật quan trọng ở trong ngăn tủ dưới cùng, cho nên Tô Lâm Lang dựa theo thói quen của chồng, vào phòng ngủ mẹ chồng tìm thì lập tức tìm được ảnh chụp của tên họa sĩ kia.
Tô Lâm Lang đưa ảnh chụp cho Thủy Tử rồi lại cho cậu ta ba mươi nghìn tiền mặt và nói: "Tìm người này cho tôi, không tìm được ở Cảng Thành thì tìm trên toàn thế giới, cho dù ở Nam Cực hay Bắc Cực, bất kể thời gian địa điểm, chỉ cần tìm được thì lập tức thông báo cho tôi."
Những thứ như ảnh khỏa thân chỉ tiêu hủy mỗi tấm ảnh thôi thì chưa đủ, còn phải tiêu hủy cả bản gốc nữa.
Đối với Tô Lâm Lang, loại đàn ông cả gan chụp ảnh khỏa thân của phụ nữ như thế thì không có tư cách sống, cô muốn hắn ta phải chết!
Thủy Tử nhận lấy tấm ảnh, thấy chị dâu xoay người rời đi, mái tóc như nhím biển chập chờn trong gió.
Cậu ta quá đỗi tự hào, chị dâu của cậu ta mỗi ngày đều đẹp ở một mức độ mới!
...
Một bên khác, ở văn phòng đất đai.
Bán đảo Hồng Sơn vừa công bố giá khởi điểm là một tỷ hai, còn bây giờ các doanh nhân đất đai đã bắt đầu hạch toán rồi.
Các nhân vật tầm cỡ của Cảng Thành mỗi người một chiếc điện thoại di động, nhưng phòng thu chi lại sử dụng bàn tính kiểu cũ, tiếng lách cách vang lên không dứt.
Người được chú ý nhất trong số những người đến đây chính là Hạ Phác Đình.
Ở nơi trang nghiêm nên anh mặc sơ mi và áo vest, nhưng đầu gối bị băng bó nên chỉ đành mặc chiếc quần bệnh nhân, cộng thêm băng vải trắng trên đầu, bình truyền nước biển được treo trên xe lăn và khuôn mặt trắng bệch của anh, tất cả kết hợp lại hiện rõ lên bốn chữ: Cần tiền không cần mạng!
Có người vỗ lên vai của anh: "Phác Đình đúng là liều mạng, đến sớm thật đấy."
"Là Đình Hiên sao, lâu rồi không gặp." Hạ Phác Đình cũng đưa tay ra.
Quý Đình Hiên có biệt danh là cậu ấm tám mươi triệu, bởi vì nhà họ Quý đã đưa cho Trương Hoa Cường những tám mươi triệu để chuộc anh ta về.
Tất nhiên là anh ta cũng không bị tra tấn gì cả, chỉ đi tham quan hang ổ bọn bắt cóc một ngày thì đã được thả ra rồi.
Sau đó anh ta tận tụy làm việc, cố gắng kiếm tiền, có vẻ như chuyện bắt cóc chẳng gây ảnh hưởng gì đến anh ta, cộng thêm Quý Thị là gia tộc lâu đời, của cải ở Cảng Thành cực kì nhiều, dòng họ to lớn nên ở Cảng Thành, anh ta là người thừa kế tỏa sáng, có năng lực hơn cả Hạ Phác Đình.
Hai người đều là con trai trưởng trong gia đình, cũng đều đi theo bậc cha chú chịu gian khổ làm ăn, chạy việc vặt từ khi còn nhỏ, hơn nữa lúc Quý Đình Hiên và Hạ Phác Đình đi du học còn là bạn chung lớp, trên thương trường là đối thủ nhưng trong cuộc sống, bọn họ là bạn bè.
Anh ta quỳ một gối xuống đất, nắm lấy tay Hạ Phác Đình: "Cậu thật sự không nhìn thấy được nữa sao? Trời ạ, cậu đã phải chịu bao nhiêu trắc trở thế này."
"Đại nạn không chết là tốt lắm rồi." Hạ Phác Đình rút lại bàn tay đầy vết sẹo.
Nếu như anh không thành ra thế này thì Quý Đình Hiên còn cảm thấy không đành lòng, rất khó nói.
Nhưng bởi vì Hạ Phác Đình quá thê thảm, cho nên trong lòng anh ta đã bình thản hơn rất nhiều.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh xe lăn, kéo lấy tay Hạ Phác Đình và nói: "Không phải tôi muốn tranh giành với cậu, mà tôi chỉ muốn tên cuồng công việc như cậu về nhà nghỉ ngơi thôi, nói thật với cậu, giới hạn của tôi là… Cậu đừng tranh giành với tôi nữa, mau về nhà đi."
Anh ta vẽ con số năm mươi vào trong lòng bàn tay của Hạ Phác Đình.
Hạ Phác Đình nói: "Phá dỡ công trình cần phải bỏ ra một tỷ, cậu muốn dùng bốn tỷ để lấy đất, nhiều quá rồi, chuỗi vốn của Quý Thị sẽ bị đứt gãy đấy, đến lúc ấy cậu sẽ buộc phải chuyển nhượng đất trống, còn phải gánh vác một món nợ lớn, quá mạo hiểm rồi."
Quý Đình Hiên nói: "Yên tâm đi, Quý Thị chúng tôi còn có Phố Wall chống lưng, dư dả tiền vốn."
Bên cạnh anh ta có một người đàn ông mập mạp mũi khoằm, đưa tay ra bắt tay với Hạ Phác Đình, dùng vốn tiếng Trung sứt sẹo của mình nói: "Chào anh."
Cho nên cái người mập mạp mũi khoằm này chính là chủ ngân hàng đến từ Phố Wall nhỉ?
Hạ Phác Đình gầy đến khác thường, sắc mặt vừa trắng bệch lại tiều tụy, nhưng giọng điệu lại không hề thua kém: "Giới hạn của tôi là sáu tỷ, nếu cậu có thể đưa ra sáu tỷ một thì được thôi, tôi sẽ rút lui!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận