Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 489:

.



Chương 489:
Chờ đến khi người của đội Phi Hổ cầm súng vây quanh, Hạ Phác Hồng đã chảy bê bết máu, hai mắt trợn ngược.
Ôi, máu mũi chảy khắp ngực, nhìn qua vết thương rất nghiêm trọng!

Nếu là ngày thường, nhân viên kiểm tra an ninh của Cảng Thành sẽ khá dễ.
Nhưng gần đây Tiền Phi Long quản lý đội Phi Hổ, đang rất cần lập công, nên rất nghiêm ngặt trong phương diện nhập cảnh.
Thế nhưng, đầu tiên xe lăn đã đi qua máy kiểm tra, điện ở sân bay không có cách nào sửa được ngay, Hạ Phác Hồng lại đang chảy máu mũi và ngất xỉu, đội Phi Hổ chuẩn bị gọi điện thoại cho cấp trên xin chỉ thị xem nên làm thế nào bây giờ.
Lúc này, Hạ Phác Đình vừa phi như bay tới, vừa gọi điện cho Tiền Phi Long, nói: "Sếp Tiền, Phác Hồng nhà tôi bệnh nặng lắm, tết nhất đến nơi rồi, mắt nhắm mắt mở cho qua đi."
Nếu không phải Tiền Phi Long biết qua năm sau, cha và chị mình sẽ bị xử lý, muốn ăn tết yên bình, hẳn là nên điều tra kỹ một chút. Nhưng ngày mai đã là đêm giao thừa, hiện anh ta còn đang bận chuẩn bị đón năm mới, đành nói: "Đưa điện thoại cho người phụ trách của đội Phi Hổ đi, tôi nói giúp anh hai câu." Nói tới đây, anh ta chợt đổi giọng: "Phác Đình, năm mới vui vẻ."
***
Dưới sự phối hợp không chê vào đâu được của hai vợ chồng Hạ Phác Đình, cuối cùng cậu ba tâm thần và xe lăn của cậu ta cũng được thả ra ngoài.
Đội Phi Hổ vừa thả người, nhà họ lập tức đẩy cậu ta chạy như điên rời khỏi đây. Ban nãy Hạ Phác Đình đã đập bể hộp cầu dao ở lầu một, lỡ bị người khác phát hiện ra thì sợ là hôm nay, cả đôi sẽ bị tống vào tù mất.
Sân bay nằm khá gần sơn trang tư nhân của họ, hai người gọi Quách Thụy lái xe tới đón, sau đó mang thẳng Hạ Phác Hồng về sơn trang.
Giờ đã gần nửa đêm, Hạ Trí Hoàn đang say giấc nồng, tất nhiên không tiện làm phiền. Nhưng hiện Mạch Đức Dung cũng đang ở tại sơn trang, nơi đó còn có phòng y tế, vừa ra khỏi sân bay, Hạ Phác Hồng lập tức tỉnh lại, nhưng máu mũi vẫn còn chảy, Tô Lâm Lang bèn gọi điện kêu Mạch Đức Dung dậy, qua đây cấp cứu cho cậu ta.
Sau khi tỉnh lại, Hạ Phác Hồng luôn tỏ ra không vui, mà cũng phải thôi, vừa gặp nhau, còn chưa nói được câu nào đã bị chị dâu đấm cho hai phát, mũi sưng chù vù, đầu óc mơ màng, nên giờ cậu ta giận cũng là bình thường.
Trên xe, Tô Lâm Lang muốn xem xe lăn của cậu ta tận mấy lần, nhưng cậu ta nhất quyết không đồng ý, còn lạnh lùng bảo: "Cảm phiền chị dâu đừng đụng vào đồ của em, cảm ơn."
Đến sơn trang, vừa thấy Mạch Đức Dung, cậu ta lập tức mở miệng hỏi han về tình hình của cha mình: "Dì Mạch, cha cháu đâu?"
"Phác Hồng đấy hả? Vẫn còn nhớ mình có cha sao? Ông ấy bị bệnh bao lâu rồi mà giờ mới chịu về thăm vậy?" Dứt lời, Mạch Đức Dung dẫn mọi người lên lầu, mở cửa một gian phòng ra, bật đèn lên, lúc này Hạ Chương đang nằm trên giường.
Hạ Chương đã nằm như vậy được một năm, vì tác dụng phụ của thuốc nên bị phù hết cả người. Cuộc sống của người thực vật không phân biệt ngày đêm, thế nên dù đêm đã khuya, ông ấy vẫn còn thức.
Với cả trông ông ấy rất tỉnh táo chứ không mơ màng, gà gật.
Đêm hôm khuya khoắt, Hạ Phác Hồng cả người toàn là máu, lại bất thình lình xuất hiện trước mặt cha mình. Phụ tử liền tâm, Hạ Chương vừa nhìn thấy dáng vẻ này của cậu ta, lắp bắp mở miệng: "A... A Hồng?"
Hạ Phác Hồng không biết bệnh tình của cha, thấy vậy thì ngạc nhiên, vội quay sang hỏi Mạch Đức Dung: "Dì Mạch, có phải cha cháu sắp tỉnh lại không?"
Năm mới sắp đến, cậu ta đã trở về, nếu cha có thể tỉnh lại thì thật không có gì tốt bằng.
Nhưng đương nhiên kỳ tích người thực vật tỉnh lại lúc giữa đêm này đã không xảy ra, Mạch Đức Dung bình tĩnh đáp: "Gần đây cha cháu hay thức lắm, thỉnh thoảng còn mở miệng gọi người, cháu nhớ thường xuyên nói chuyện với ông ấy, điều này sẽ giúp bệnh tình của ông ấy khá lên đấy." Nói tới đây, bà ấy chuyển chủ đề: "Chưa ăn cơm đúng không? Dì dặn người giúp việc nấu cơm cho mấy đứa rồi, à, còn phải xử lý vết thương cho Phác Hồng nữa, để dì giúp cháu nhé?"
Hạ Phác Hồng tặng cho Mạch Đức Dung một cái ôm, rồi bảo: "Không cần đâu dì Mạch, giờ cháu mệt chết đi được ấy, chỉ muốn tắm rửa rồi đánh một giấc ngon lành thôi."
Nhưng xin nhớ rằng, ban nãy Hạ Phác Đình đập bể hộp cầu dao của sân bay, nếu không phải hệ thống camera giám sát chưa phổ biến, cộng thêm anh chạy trốn lẹ thì có lẽ đã bị tống vào tù rồi. Lúc đó, vì muốn giành lại Bagakays của mình mà Tô Lâm Lang đã dùng tay không chạm vào dây điện, cũng may Hạ Phác Định kịp thời phá hủy nguồn điện, bằng không cô đã bị giật thành gà nướng.
Hai người họ phải trả một cái giá đắt như vậy mới cứu được người về, tất nhiên cô phải tìm hiểu cho ra thứ giấu trong xe lăn của Hạ Phác Hồng là gì.
Nếu là vũ khí thì tốt, nhưng lỡ là chất độc thì sao?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận