Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 560:

.



Chương 560:
Chuyện Tô Lâm Lang biết võ, có thể đánh nhau, ông tư Viên đã biết từ lâu rồi, không có gì mới mẻ.
Nhưng dù là Hạ Phác Hồng hay Hạ Phác Húc thì trong mắt ông ta, họ cũng chỉ là những đứa con ngốc nhà giàu có, giống như Cố Mãn Quán, là những con cừu non béo bở dễ bị bắt, dễ bị lừa.
Hạ Phác Húc là một tên ngốc nghếch, đã được Tô Lâm Lang xuất hiện cứu giúp.
Nhưng Hạ Phác Hồng, một kẻ ngốc có mái tóc bẩn như len cừu, quần áo rách nát hơn cả người vô gia cư, lại có thể thắng được cao thủ xúc xắc Bạch Cốt Trảo sao, chẳng lẽ cậu ta có đôi mắt X-quang, có thể nhìn xuyên qua cốc xúc xắc ư?
Nếu không, làm sao cậu ta đoán được những con số phức tạp đến như vậy chứ.
Ông tư Viên ngồi trong văn phòng, dán mắt vào màn hình giám sát, nắm chặt bộ đàm, há hốc mồm kinh ngạc!

Một sòng bạc lớn như Đại Phú Hào với năm tầng lầu, rộng hàng nghìn mét vuông đương nhiên sẽ cần hàng trăm tên côn đồ để duy trì hoạt động, họ sẽ làm sát sao đến mức một côn đồ sẽ theo dõi một khách hàng, giám sát họ chặt chẽ như đang quan sát một con cừu non béo.
Và bây giờ, xung quanh Tô Lâm Lang và nhóm của cô đang bị hàng chục tên côn đồ vây kín, mỗi người cầm một cây gậy bóng chày.
Nếu những cây gậy bóng chày đó đánh vào người cô, có khi không đầy nửa giờ tới cô đã bị đánh thành một đĩa bò viên giòn tan rồi.
Điên Công dù điên nhưng cũng không ngu, nhìn thấy vậy, cậu ta sợ hãi: “Chị dâu, vậy chúng ta còn mang cái máy bay kia đi được không?”
Cậu ta vừa dứt lời, những tên đàn em côn đồ lại tiến gần thêm một bước.
Hạ Phác Húc đã sẵn sàng, che mặt nghiêng mông: “Các vị, đánh vào mông thì được, chứ đừng đánh mặt tôi nhé!”
Hai vệ sĩ nhà Hạ là A Quý và A Dũng cũng đã chạy đến.
Hai người cùng rút súng, một bên đối diện trực tiếp với mấy tên côn đồ, một bên lách mình đi về bên cạnh Tô Lâm Lang.
Giao dịch với sòng bạc cũng giống như là bàn chuyện với hổ, thua thì trả tiền, thắng thì bị đánh, không còn gì bình thường hơn.
Những tên đàn em kia càng vây càng chặt, cuộc chiến sắp bùng nổ.
Nhưng đúng lúc này, Tô Lâm Lang đã tìm thấy camera, không cần nói, ông tư Viên cũng đang nhìn cô qua màn hình giám sát.
Cô nhìn thẳng vào camera và hỏi một cách bình tĩnh: “Ngay cả cái máy bay nhỏ ông tư cũng không chịu đưa thế mà còn muốn làm vua của Cửu Long à?”
Rồi cô nói thêm: “Tôi cho ông muộn nhất là trong ngày hôm nay phải chuyển máy bay lên đỉnh núi, đưa đến nhà tôi.”
Chiếc sườn xám màu hồng đỏ, cùng với giày da cừu đế bằng mềm mại, mái tóc buộc lỏng, Tô Lâm Lang không trang điểm nhưng khuôn mặt trẻ trung tươi tắn. Dù nhìn từ góc độ nào cũng là cô con gái ngoan ngoãn được nuôi dưỡng trong một gia đình gia giáo.
Hình ảnh và khí chất của cô không hề liên quan đến mấy kiểu câu lạc bộ, sòng bạc.
Nhưng chính cô là người phụ nữ duy nhất ở Cảng Thành dám thách thức ông tư Viên, khiến ông ta không thể trở thành vua của Cửu Long.
Cô đi về phía trước, bước một bước thì những tên côn đồ kia như châu chấu mà nhường một bước, cô tiếp tục đi, họ lại tiếp tục nhường.
Cô dẫn đầu, đằng sau là anh em nhà họ Hạ và hai vệ sĩ, sau đó rời đi một cách oai phong!
Ở đầu kia màn hình giám sát, ông tư Viên tức giận nghiền nát một chiếc bộ đàm, gào lên: “Một lũ vô dụng!”
Ông ta lại hét vào mặt chị Cầm: “Đứng đó làm gì, dùng thủ đoạn gì với cô ta đi, thật mạnh vào, tôi nhất định phải chiếm được Tiêm Sa Chủy!”
Ông ta muốn có Tiêm Sa Chủy, muốn đến điên rồi, tất nhiên những thủ đoạn kia sẽ không chỉ dừng lại ở những cái hiện tại mà còn nhiều hơn nữa.
Và mục đích của ông ta cũng chỉ có một, đó là ép Tô Lâm Lang rời đi, giành toàn quyền kiểm soát Tiêm Sa Chủy.
Chị Cầm gật đầu: “Lần này tôi sẽ tự mình ra tay.”
Dù sao cũng là trùm xã hội đen, một chiếc máy bay ông tư Viên thua để rơi vào tay người khác cũng không sao, tối hôm đó ông ta đã sai người mang máy bay đến.
Máy bay ném bom không lớn, chỉ cần dọn sạch garage đỗ xe là có thể đỗ được.
Hạ Phác Hồng giống như chuột rơi vào kho gạo, cậu ta chui vào máy bay và bắt đầu tháo dỡ linh kiện từ trên xuống, hì hục cả một đêm, chiếc máy bay đã bị cậu ta biến thành một cái vỏ trống.
Và theo sau danh tiếng một ván cược thành danh của cậu ta, không chỉ Hạ Phác Húc mà ngay cả Hạ Phác Chú, người gần đây cực kỳ nghiện xúc xắc, cũng trở thành fan cuồng của cậu ta sau khi nghe về thành tích rực rỡ của anh ba mình.
Mọi người đều muốn biết làm thế nào cậu ta đoán xúc xắc chính xác đến vậy.
Nhưng Điên Công đã đóng cửa không gặp ai, Tô Lâm Lang cũng tới công ty giải quyết công việc. Trong nhà họ Hạ cấm mấy chuyện đánh bạc, hơn nữa bọn họ sợ Hạ Trí Hoàn biết được nên cũng không dám hỏi Hạ Phác Hồng quá nhiều, chỉ có thể lo lắng suông.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận