Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 389:

.



Chương 389:
Từ giây phút cháu dâu tay vác mã tấu, lưng cõng cháu trai, một thân đầm đìa máu quay trở lại thì dù cô có làm bất cứ chuyện gì đi nữa, Hạ Trí Hoàn cũng không mảy may kinh ngạc. Tuy nhiên khi nghe nói cô còn biết lái cả máy bay, ông cụ đã ngây người hồi lâu, không tài nào khép miệng lại.
“Cháu biết lái máy bay á?” Ông cụ hỏi.
Tô Lâm Lang nói: “Phải tập bốn mươi tiếng đồng hồi mới lấy được giấy phép, học phí cũng khá đắt, tận bốn trăm hai nghìn. Cháu thấy nhà mình đi đến nhà họ Tiền chắc sẽ cần dùng đến, nên dạo này mới luyện tập chút ít.”
Thực ra thi lấy giấy phép máy bay không hề khó, chủ yếu là do đắt quá, đồng thời yêu cầu sức khỏe cũng khá cao, người bình thường không rảnh đâu mà đi thi.
Nói cách khác, từ quận Nam cho đến Tiêm Sa Chùy, thậm chí cả Cửu Long mà muốn Cảng Thành hòa bình, thì Hạ Thị sẽ kiếm được bội tiền.
Dù sao nhà họ cũng là doanh nhân, thị trường phải bình ổn mới kiếm ra tiền được, tuy nhiên đó vốn là điều không dễ dàng, thậm chí còn khó hơn cả việc lên trời.
Tô Lâm Lang đã bị nhà họ Tiềm ghim, bên đó còn có ý định chĩa mũi dùi vào cô. Hạ Trí Hoàn đang đau đầu không biết nên làm gì, nhưng nào ngờ cháu dâu đã âm thầm đi tập lái máy bay rồi.
Ông cụ đã ủy quyền lại cho con cháu từ lâu, đương nhiên có chuyện thì bọn trẻ phải tự đứng ra nghĩ cách, song vào giây phút cầm giấy phép trên tay, ông cụ lại cười nói: “Không ngờ Hạ Thị nhà ta lại có một phi công, chuyện này rất đáng để ông đi đến nhà họ Tiền một chuyến.”
Ông cụ còn bổ sung thêm: “Phác Húc nói Tiền Phi Long nghi ngờ cháu là người của đội quân giải phóng nhân dân Đại Lục, hiện tại đang âm thầm điều tra cháu, ta phải làm sao đây?”
Kể ra thì Hạ Phác Húc chỉ biết cầm tiền chứ không được cái tích sự gì khác.
Được cái da mặt anh ta còn dày như cái thớt, là cái kiểu mà một khi đã dính vào là dây dưa không chịu dứt. Dạo gần đây, ngày nào anh ta cũng chạy đến nhà họ Tiền dò la tin tức.
Chuyện Tiền Phi Long nghi ngờ Tô Lâm Lang là do anh ta truyền về.
Hạ Trí Hoàn không rõ cô cháu dâu này có phải là người của đội quân giải phóng nhân dân Đại Lục hay không, thực ra ông cụ mong cô đúng là thế, tuy nhiên nếu đúng thật thì sẽ rất nguy hiểm.
Ông cụ không biết phải đối phó với sự dò xét của bên kia ra sao, thế nên muốn nghe thử cô cháu dâu sẽ nói như thế nào.
Tô Lâm Lang nói: “Ông nội, tạm thời cháu chưa thể giải thích cho ông được, nhưng ông yên tâm, họ không điều tra ra được gì đâu.”
Cô không phải là người của đội quân giải phóng nhân dân Đại Lục, Tiền Phi Long đào đâu ra chứng cứ chứ?
Mà đã không có chứng cứ thì cảnh sát Cảng Thành không thể bắt người lung tung được.
Bởi vì nơi này toàn là người Hoa, họ mà bắt bậy bắt bạ, truyền ra ngoài là dân chúng biểu tình liền.
Hạ Trí Hoàn gật đầu, nói: “Mạng của ông là do cha cháu cứu về, ông không quan tâm cháu có thân phận thế nào, chỉ cần cháu có thể bảo vệ được bản thân mình là tốt rồi.”
Ông cụ lập nghiệp từ việc khuân vác ở bến tàu, đến giờ thân phận đã cao hơn cả Tiền Thị đã từng tiếp tay cho liên minh tám nước, đương nhiên ông cụ cũng thuộc dạng có quyền có thế.
Ông cụ chống gậy đứng lên, sau đó lại khó xử nói: “Chú hai cháu là do ông bận quá, không có thời gian dạy dỗ, thành ra lầm đường lạc lối. Phác Húc nó không hải người xấu, nếu có thể kéo được nó về thì cháu cứ thử xem sao, ông cảm ơn cháu nhiều.”
Không có bậc cha chú nào bằng lòng trơ mắt nhìn mấy đứa trẻ trở thành thứ vô dụng.
Nhưng năm đó Hạ Trí Hoàn xây dựng sự nghiệp từ tay trắng, phải bươn chải kiếm tiền nên đành hy sinh đi quỹ thời gian dạy dỗ con cái.
Tô Lâm Lang khiến ông cụ nhìn thấy được một tia hy vọng, vậy nên ông cụ mới xuống nước nhờ cô giúp đỡ Hạ Phác Húc.
Thực ra cho dù không vì nhà họ Hạ đi chăng nữa, chỉ vì bộ phim thôi là đủ để Tô Lâm Lang phải kéo Hạ Phác Húc về lại đại lục.
Trước mắt, lâm trường còn đang trong quá trình sắp xếp, hơn nữa cô sợ anh ta quay về lại giở trò, thế nên cô phải chuẩn bị cẩn thận, dạy cho anh ta một trận ra trò trước mới tiễn vong.
Giờ cô chưa thèm đụng vào Hạ Phác Húc, đợi đến Giáng sinh đi, cô sẽ khiến anh ta phải khóc lóc sụt sùi quay về đại lục.
Nhưng giờ cô phải nhắc nhở ông cụ trước: “Ông biết đấy, trước giờ cháu hành động khá là mạnh tay.”
“Cháu là chị dâu cả, chị dâu thì như mẹ, đấy là điều nên làm thôi.” Hạ Trí Hoàn nói.

Lần này nhà họ Tiền chỉ mời mỗi người nhà họ Hạ, muốn cùng nhau đón Giáng sinh.
Cảnh Thành vốn cổ hủ, người nhà họ Tiền lại là gia tộc danh giá lâu đời, mời khách đến nhà là phải tổ chức thật long trọng.
Bên cạnh nhà họ là hội sở câu lạc bộ Golf, ở hội sở, ngoại trừ tổ chức hội từ thiện ra còn có hội sở tư nhân do Tiền Thị tự mở, bên trong có bơi lội, tập thể dục, còn có cả đấu kiếm, bowling, karaoke. Tóm lại là khách được mời đến có thể ăn chơi hưởng lạc, chè chén say sưa, sau đó còn được chiêm ngưỡng pháo hoa siêu hoành tráng ở cảng Victoria.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận