Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 180:

.



Chương 180:
Mặc dù Phương Văn Tấn bị đánh, nhưng ông ta không hối hận, bởi vì ông ta cảm thấy mình chứng minh được tình yêu của mình.
Lúc ấy ông ta còn quá trẻ, thiếu tiền, làm thuê cho Linda Tôn, dùng cách thức lừa gạt để tiếp cận Hứa Uyển Tâm, nhưng ông ta yêu bà là thật, vậy mà bà lại khinh bỉ ông ta, còn đánh ông ta nữa. Hay bởi vì ông ta không có nhiều tiền, được rồi, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ kiếm được nhiều tiền như Hạ Chương, sau đó lại đến tìm bà, để bà biết cái gì gọi là chớ khinh bỉ trung niên nghèo.
Ông ta đã nghĩ trong lòng như thế.
Nhưng rất nhanh, Tô Lâm Lang lập tức nghiền nát oán hận và tham vọng của ông ta.
“Lấy tên Phương Văn Tấn gọi điện thoại cho Sở Cảnh sát Macao, để bọn họ đến nhà lục soát, sau đó nói với bọn họ, Phương Văn Tấn từ đây không vẽ nữa, hoàn toàn thay đổi, đến chính phủ Cảng Thành nhờ cậy ông sáu Lục, nhớ không?”
Tô Lâm Lang mới nói xong, Phương Văn Tấn lộn mình nhảy lên như con cá chép, chân thẳng đến thái dương của cô: “Con khốn!”
Vậy mà cô lại dám báo cảnh sát, còn muốn để cảnh sát điều tra phòng ngầm của ông ta, lấy công cụ kiếm tiền của ông ta đi.
Đây mới thật sự là có tâm giết người, ông ta bắt đầu phản kích, muốn đánh cược một lần cuối cùng, sống chết với Tô Lâm Lang.
Người tự xưng là tình thánh giả vờ văn nhã này rốt cuộc cũng lộ nguyên hình trước mặt tiền tài!
Nhưng con dao của Hứa Uyển Tâm vẫn còn nằm trên mặt đất, hơn nữa Tô Lâm Lang đã sớm nhìn chằm chằm ông ta, khi ông ta đá tới thì lập tức nhặt dao lên tiếp chiêu.
Nó xuyên qua đế giày, đâm thẳng vào gan bàn chân của Phương Văn Tấn, mà với lực đá đó của ông ta càng làm cho thế đâm của con dao mạnh như vũ bão.
Hai vệ sĩ ở đằng xa đã bị dọa sợ, cầm súng chạy tới đây, vừa chạy vừa nhắm.
Tô Lâm Lang giơ tay ngăn vệ sĩ, ý bảo bọn họ lùi lại, sau đó hung hăng rút con dao từ bàn chân của Phương Văn Tấn ra, kề con dao đầy máu sát chóp mũi của ông ta, khàn giọng hỏi: “Ông phục hay không phục?”
Hứa Uyển Tâm siết chặt bàn tay cười không ngừng, ngay lúc tên cặn bà bị đánh kia, bóng ma của bà rốt cuộc cũng tan thành mây khói.
Phương Văn Tấn quằn quại giống như giòi bọ gian nan mấp máy: “Phục!”
Tô Lâm Lang nói: “Cút, nhưng không cần cút quá xa đâu, bởi vì bất cứ khi nào tôi nhớ đến ông, sẽ đánh ông một trận.”
Lúc đến là người, lúc đi lại giống một con chó, Phương Văn Tấn giẫm một chân toàn máu, lảo đảo rời đi.
Nghèo không phải lý do để phạm sai lầm, cũng không phải lý do có thể chụp hình nude của phụ nữ, bảo bối kiếm tiền của ông ta đã bị Tô Lâm Lang giao cho cảnh sát, ông ta cũng không dám quay lại Macao, chỉ dám trốn ở chính phủ Cảng Thành tối tâm mà tham sống sợ chết.
Mà đây chính là kết cục của những kẻ chụp lén, làm tiền phụ nữ.
“Lâm Lang, đừng đánh nữa, để ông ta cút đi thật xa, đừng làm dơ tay con.” Hứa Uyển Tâm nói.
Tô Lâm Lang suy xét mọi việc đều suy xét từ góc độ vĩ mô, tổng thể và chiến lược.
Bán đảo Hồng Sơn đã thuộc về nhà họ Hạ, công tác phá dỡ di dời sẽ lập tức được triển khai, mà việc phá dỡ tốn bao nhiêu tiền sẽ tùy vào quyết định của một người, người đứng đầu nghiệp vụ phá bỏ di dời độc quyền của chính phủ Cảng Thành, ông sáu Lục.
Trương Hoa Cường là bởi vì hắn có vô số AK, mà ông sáu Lục lại có băng đảng và đàn em đếm không hết.
Nếu nói đến đánh tay không, Tô Lâm Lang chỉ cần hai nắm đấm, nhiều nhất là đánh bại ba đến năm tên, nhưng mấy vạn đàn em thì không đánh được.
Cho nên đánh bại ông sáu Lục, phải dùng trí mới thắng được.
Cô giữ Phương Văn Tấn lại là vì dùng trí để thắng ông sáu Lục.
Nhưng loại chuyện này tất nhiên không thể nói với Hứa Uyển Tâm, cô thích thú nói: “Mẹ, ông ta quá đáng ghét, chỉ đánh một trận con vẫn chưa hết giận, qua mấy ngày nữa con sẽ tìm ông ta đánh thêm một trận, xả hết cơn tức mới được.”
Mặc dù Hứa Uyển Tâm không biết, nhưng tâm tính bà giống với Hạ Phác Đình, bà đối với người con dâu này vừa yêu vừa sợ: “Vậy con xuống tay nhẹ chút, đừng đánh chết ông ta, không phải mẹ bênh ông ta mà là mẹ không muốn con lấy mạng người.”
“Mợ.” Hai vệ sĩ rất có mắt, lúc này mới tiến lên.
Tô Lâm Lang nói: “Người kia muốn hại cậu cả nhà chúng ta, cho nên tôi đã xử lý ông ta.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận