Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 645:

.



Chương 645:
Nói thêm về Hạ Phác Đình bên này.
Thực ra sau khi hai bên đã xây dựng được lòng tin với nhau, thì Đại Lục hiện là nơi kinh doanh tốt nhất trên toàn cầu.
Việc ngân hàng cho vay đã nhanh chóng được đàm phán xong. Tất nhiên, Hạ Phác Đình phải trả trước 700 triệu tiền mặt, 700 triệu đô Cảng.
Và khi anh đã sắp xếp cho chính quyền phủ Cảnh Thành chuyển tiền. Khi xác nhận 700 triệu đô Cảng đã được chuyển vào tài khoản thì tay của giám đốc ngân hàng run rẩy.
Tổng cộng 20 tỷ, số tiền này sẽ được tung ra thị trường ngay lập tức, từ nhà máy vật liệu xây dựng đến công nhân xây dựng, rồi đến trang trí, dịch vụ khách sạn, kinh doanh bách hóa.
Nó giống như một dòng suối trong lành, khi chảy đi, nó có thể khiến một số người có tiền trong túi và có tiền có thể thúc đẩy tiêu dùng. Tiêu dùng khiến tiền tiếp tục lưu thông, những người nghèo quá nhiều năm sẽ có thể trở nên giàu có.
Xét đến vụ tai nạn xe hơi của ba quản lý nên trong thời gian Hạ Phác Đình ở thủ đô, một đồn công an nào đó của cục công an thủ đô đã cử cảnh sát mặc thường phục theo dõi và bảo vệ anh.
Cuối cùng anh cũng sắp đi rồi, như vậy sẽ không cần lãng phí nhân lực của cục công an nữ. Anh ta rất vui, cục trưởng Diêm và cục phó Vương càng vui hơn.
Vì sợ trên đường đến sân bay xa, lại sợ xảy ra chuyện gì trên máy bay, cục trưởng Diêm và cục phó Vương còn đích thân lên máy bay kiểm tra. Dù sao thì anh cũng đã hứa lần sau đến sẽ mang theo 30 tỷ, không ai muốn anh không có lần sau cả.
Nói về chuyện này, anh có một chiếc vali, tự tay xách. Theo lời anh nói, đó là đồ cổ anh ta mua ở Phan gia viên.
Vì là đồ cổ, nên khi xuất cảnh cần phải xuất trình giấy chứng nhận. Anh còn đặc biệt đến đồn cảnh sát Phan gia viên để làm giấy chứng nhận.
Anh cũng đặc biệt nói với cục trưởng Diêm và cục phó Vương rằng đó là quà tặng cho vợ. Thủ tục đã được làm đầy đủ, không sợ kiểm tra an ninh.
Vì là quà mà cậu chủ Hạ tặng cho vợ nên khi anh xuống xe lấy đồ, cục trưởng Diêm và cục phó Vương liền tám chuyện.
Cục phó Vương nói: "Tôi đoán là cậu chủ lắm tiền này đã bị đám người ở Phan gia viên lừa mua một đống đồ giả."
Nhưng cục trưởng Diêm lại nói: "Cậu đừng tin vẻ ngoài khiêm tốn, ôn hòa, ngốc nghếch của anh ta. Anh ta rất tinh ranh, người bình thường không thể lừa được anh ta. Tôi đoán đồ cổ đó hẳn là thật. Tặng cho vợ mà, vòng tay, nhẫn, hoa tai gì đó. Cậu đừng nói bừa, những thứ đó ở đây của chúng ta rẻ, thế nhưng, mang đến Cảng Thành, giá cả đã tăng gấp đôi!"
Chuyển mắt đã đến sân bay, phải làm thủ tục ký gửi hành lý.
Hai cục trưởng cho rằng mọi chuyện hẳn rất đơn giản. Chỉ là đồ trang sức bằng vàng bạc mà, còn có giấy chứng nhận, hẳn sẽ nhanh chóng được thông qua.
Kết quả là cậu chủ Hạ mang vali đến máy soi an ninh thì máy soi an ninh lập tức kêu inh ỏi. Không lâu sau, một nhóm cảnh sát sân bay ùa đến, yêu cầu mở vali để kiểm tra.
Cứ thế dưới họng súng của cảnh sát sân bay, chính Hạ Phác Đình tự mở vali ra.
Bởi vì khi chiếu tia X quang, những thứ anh mang theo đều là vật phẩm bị cấm. Còn là loại cực kỳ nguy hiểm.
Cục trưởng Diêm và phó cục trưởng Vương cảm thấy kỳ lạ. Anh mang đồ cho vợ lại có thể nguy hiểm đến mức nào?
Hạ Phác Đình có giấy chứng nhận do đồn cảnh sát cấp, ở trong tay Hạ Bình An. Ông ấy sẽ giúp chuyển cho cảnh sát sân bay.
Anh tự mở vali ra, rất cẩn thận nâng một thứ gì đó ra, nói: "Đây là đao Miêu, là đồ cổ, tôi có giấy chứng nhận."
Lại nâng một thứ khác ra, anh lại nói: "Đây gọi là đao chống giặc Oa thời Đại Minh, là đồ cổ, nhưng nó cũng có giấy chứng nhận, có thể xuất khẩu."
Lại lấy ra hai thứ nữa, nói: "Đây là dao yên ngựa, đây là đao Tạng. Tuy không phải đồ cổ, nhưng chúng có trong danh sách ký gửi hàng không, được xác định là có thể mang ra nước ngoài."

Được rồi, thủ tục của anh quả thật rất đầy đủ.
Tuy vậy, cục trưởng Diêm và cục phó Vương vẫn xém rớt tròn mắt.
Cậu chủ nhà giàu đến từ Cảng Thành ngày nào cũng đến Phan gia viên để sưu tầm quà và tự tay xách những món quà định tặng vợ, thế nhưng là một hộp dao!
Đủ loại, đủ kiểu dao!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận