Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 279:

.



Chương 279:
Chuyện khác Tô Lâm Lang không biết nên không có ý kiến gì, nhưng trong chiến tranh Triều Tiên, đúng là Đại Lục đã chiến thắng nhờ sách lược hạt kê và súng trường, với lại, theo suy nghĩ của cô thì vũ khí mạnh hay yếu không phải yếu tố quyết định thắng bại trong chiến tranh, mà phải là con người mới đúng.
Hãy nhớ rằng trước đó, dù chỉ dẫn theo mấy cậu lính khờ, nhưng cô vẫn có thể cứu được con tin khỏi tay bọn cướp đấy thôi.
Nghĩ tới đây, cô bèn hứa hẹn, đây cũng là lần đầu tiên cô làm vậy: “Chờ thêm một thời gian nữa chị dẫn em qua Đại Lục một chuyến. Dù sao cũng phải về đưa tiền từ thiện, tiện thể ghé quá nông trại kiểm tra tình hình sản xuất của xưởng nước tương, cũng như cho em xem súng trường mà cha chị mang về từ chiến trường, để em mở mang tầm mắt một lần, nhìn xem súng trường đã đánh bại quân Mỹ năm đó trông thế nào.”
“Trong nhà chị có súng hả, còn là loại súng dùng trong trận chiến với Mỹ năm ấy nữa ư? Chị nói thật không vậy?” Hạ Phác Chú kinh ngạc hét lên.
Tô Lâm Lang nhướng mày cười, hỏi ngược lại: “Em không tin hả?”
Hạ Phác Chú vội vàng xua tay: “Không phải là em không tin, chỉ là muốn tận mắt nhìn thử xem thế nào thôi ạ.”
Trong giai đoạn chiến tranh Triều Tiên, người lính nào xuất ngũ cũng được phép mang theo súng và đạn về cả. Từ đó đến nay, súng của cha Tô luôn được cất kỹ trong nhà, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ lấy ra bảo dưỡng nên trông vẫn còn như mới.
Bởi vì chưa từng quay về, nên lịch sử mà mấy đứa nhỏ được học không giống nhau, góc độ nhìn nhận sự việc cũng có khác biệt.
Tỷ như, rõ ràng năm ấy, người dân Đại Lục phải trải qua muôn ngàn chông gai, gian khổ mới đánh bại được quân xâm lược, nhưng tại Hồng Kông, vì học theo sách giáo khoa do nước Anh xuất bản nên biến thành Bộ Tư lệnh Liên Hợp Quốc đã giúp Đại Lục đánh lui quân xâm lược, thế nên thắng lợi này thuộc về Liên quân.
Hạ Phác Chú cũng chẳng phải dạng mọc lệch ngay từ thuở lọt lòng mà chính trường học và sách giáo khoa đã uốn nắn cậu ta sai hướng.
Thế nên thay vì bắt cậu ta đọc một quyển sách khô khan, chi bằng để cậu ta tận mắt nhìn thấy những bức ảnh của cha cô, những bộ quần áo mà ông ấy đã mặc trên chiến trường năm xưa, cũng như khẩu súng cũ kỹ hồi đó, từ đó, cậu ta sẽ biết những người thật sự đánh thắng trận chiến là kiểu người gì.
Bởi vì còn phải chờ tin tức từ quản gia Lưu nên Tô Lâm Lang quyết định trở về phòng.
Chớp mắt một cái, trời đã sẩm tối, lúc này, cô đăng ngơ ngẩn nhìn điện thoại, bỗng, hương cà phê ngào ngạt xộc vào mũi.
Cô ngẩng đầu, là Hạ Phác Chú bưng cà phê vào, trên mặt là nụ cười nịnh nọt: “Chị dâu, này là ly cà phê 72 hạt mà em tự tay xay, tự tay pha đấy, chị tới uống thử một ngụm, xem hương vị thế nào đi ạ.”
Xay thủ công 72 hạt cà phê chính là yêu cầu của Hạ Phác Đình với cà phê, cũng là công thức mà anh cho rằng sẽ làm ra được ly cà phê thơm ngon nhất. Những lúc rảnh rỗi, anh sẽ đích thân xay hạt, pha cà phê, tiện thể làm luôn một ly cho Tô Lâm Lang.
Và đương nhiên cà phê được làm bằng cách đó cực kỳ thơm, thoang thoảng hương hạnh nhân và chút béo bùi mà cà phê bình thường không có.
Có điều tự tay xay hạt cà phê thật sự rất mệt, thế mà Hạ Phác Chú lại có tâm tới độ đích thân pha cho cô một ly cà phê ư?
Vì không muốn phụ lòng tốt của con trẻ, Tô Lâm Lang vui vẻ nhấp một ngụm, không tiếc lời khen ngợi: “Không tệ, cà phê do Phác Húc nhà chúng ta tự tay xay có khác, rất thơm, rất ngon.”
Hạ Phác Chú cũng chớp thời cơ, nói: “Cảm ơn chị dâu chịu dẫn em tới nông trại.” Sau đó cậu ta lại hỏi: “Chị là chuyên gia cố vấn tâm lý động vật của nông trại thật hả? Vậy chị có thể bảo mấy con vật như heo, chó, trâu ở nông trại nhảy múa cho em xem không?”
Cậu ta rất muốn tới nông trại Đại Lục xem súng trường từng chiến đấu với Mỹ, cực kỳ muốn.
Cậu ta cũng nhớ rõ chị dâu từng nói bản thân đang đảm nhận chức vụ chuyên gia cố vấn tâm lý động vật cho nông trại.
Trong thế giới mà mấy đứa nhỏ như cậu ta đang sống, có sân gôn, có cưỡi ngựa, đua ngựa, ngoài ra còn cả du thuyền và tiệc tối.
Nhưng bọn chúng lại chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy nông trại cũng như những con vật được nuôi ở đó, thế nên tò mò cũng là chuyện đương nhiên.
Tô Lâm Lang không quá thích ngồi tám nhảm với con nít, cô thấy bọn chúng rất phiền, bèn bảo: “Nếu bây giờ em lập tức biến mất mà không phải đứng đây hỏi đủ thứ trên trời dưới đất thì khi nào tới nông trại, chị sẽ săn một con thỏ tặng cho em, chịu không?”
Chẳng những được ngắm súng trường mà còn được thấy chị dâu săn con thỏ, nghe thú vị quá chừng luôn á.
Thế là Hạ Phác Chú vội đứng nghiêm, giơ tay chào: “Rõ, em biến mất ngay đây ạ!”
Sau đó cậu ta một bước thành hai, chạy vèo ra cửa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận