Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 996:

.



Chương 996:
Trên đầu là hàng chục chiếc máy trinh sát của quân đội Anh trú tại Cảng Thành, đang truy đuổi đoàn du thuyền của nhóm xã hội đen.
Cùng với việc xuất động các máy bay trinh sát này, tình hình ở bên quân đội Anh đã hoàn toàn hỗn loạn.
Nhưng đối với lính đặc chủng lái máy bay cảnh sát, mang ba trăm triệu rời khỏi biên giới mà nói thì tình hình đang trở nên ổn định.
Bởi vì máy bay cảnh sát và máy bay trinh sát đi cùng một tuyến đường, các tọa độ sẽ trùng lặp, trung tâm điều khiển sẽ lơ là và không chú ý, mà khi họ nhận ra điều đó thì máy bay cảnh sát đã vượt qua biên giới thành công.
Lại nói, ngay trước khi Hạ Phác Hồng đến tham dự đám cưới đã bày tỏ lo ngại với Tô Lâm Lang về việc bắt Thượng tá George và còn hỏi cụ thể cô sẽ bắt anh ta như thế nào.
Lúc đó Tô Lâm Lang nói rằng mình cũng không thể miêu tả một cách cụ thể, đợi anh ta thấy sẽ biết.
Trong lòng Hạ Phác Hồng rất không vui, cảm thấy chị dâu chê anh ta ngốc, không muốn dẫn theo anh ta, cố tình từ chối anh ta.
Nhưng lúc này khi nhìn những con tàu lớn nhỏ trên biển, rồi nhìn những thợ săn ảnh đang chạy trên đường và cả những chiếc máy bay trinh sát đang bay trên trời, Hạ Phác Hồng cuối cùng cũng hiểu tại sao chị dâu nói không thể miêu tả được.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay không phải là một vụ bắt giữ đơn giản, cũng không phải đơn thuần là vượt biên mà là một cuộc khởi nghĩa.
Một cuộc khởi nghĩa đến từ tầng lớp nhân dân thấp kém, nhưng đủ để làm rung chuyển nền thống trị thực dân trăm năm.
Hạ Phác Hồng luôn cảm thấy người thân là nhất, cũng không hiểu cuộc sống của người dân tầng dưới, cho nên anh ta nghĩ rằng mọi chuyện đều do chị dâu làm.
Nếu không phải anh cả nhìn chằm chằm đe dọa, anh ta đã muốn nhấc bổng chị dâu lên chạy một vòng sân thượng, để thể hiện sự hưng phấn của mình.
Đột nhiên, mấy người vệ sĩ nhanh chóng quay người lại che kín điện đài vô tuyến, Ông Gia Minh cũng vội vàng đóng nắp chiếc điện đài vô tuyến lại, nhìn thoáng qua, điện đài vô tuyến chỉ như một chiếc vali da thông thường.
Trên cầu thang có tiếng bước chân, mọi người đồng thời quay đầu, lại có người đi lên.
Đợi đến khi người nọ lên đến nơi, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Người đến là chú rể Quý Đình Hiên, hôm nay chính là ngày vui của anh ta.
Nhưng anh ta cũng là người đau đầu nhất ở thời điểm này, bởi vì không chỉ việc cưới vợ thất bại, mà hôn lễ cũng gần như bị người ta hủy hoại hết.
Phải biết rằng, những người giàu thường rất sợ chết, mà những người đến tham gia hôn lễ của anh ta hôm nay toàn bộ đều là người giàu có.
Chính phủ địa phương của Cảng Thành vẫn ổn, nhưng tình trạng an ninh của chính phủ đang hỗn loạn, bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng các doanh nhân giàu có đến từ Macao, Malaysia, Singapore và những nơi khác thì không hài lòng.
Họ đi từ xa đến chúc mừng và tham gia hôn lễ, nhưng không chỉ gặp phải vụ bắn súng, mà việc điều phối an ninh của Hạ Bình An cũng gặp phải vấn đề lớn, từ lúc có tiếng súng đến giờ đã gần hai mươi phút, tuy ông ấy đã điều hết nhân viên bảo vệ ra ngoài phòng khách, nhưng yêu cầu của nhóm nhà giàu đó là rời đi ngay lập tức, mà ông ấy lại cố tình không sắp xếp lối thoát.
Thế là mọi người chỉ có thể cùng nhau đứng chen chúc, im lặng và đợi ở đó.
Phòng khách vừa chật vừa hẹp, lại không có không khí lưu thông, nếu chẳng may ai đó ngất xỉu hoặc hoặc đột nhiên nôn mửa, thì vấn đề của Quý Đình Hiên sẽ trở nên phức tạp hơn.
Anh ta tìm khắp một vòng lớn từ tầng trên đến tầng dưới, ngay khi nhìn thấy Tô Lâm Lang liền nói: “Cô Tô, cuối cùng tôi cũng tìm được cô rồi!”
Sau đó lấy bộ đàm ra và nói: “Hãy nhanh báo cho Hạ Bình An mở lối ra, để mọi người nhanh chóng rời khỏi.”
Tô Lâm Lang nhìn đồng hồ nhưng lại hỏi: “Sếp Tiền đâu rồi?”
Quý Đình Hiên liên tục chạy khắp nơi, không biết Tiền Phi Long ở chỗ nào, anh ta lại nói: “Mau để mọi người rút lui đi!”
Anh ta tiếp tục nói: “Nếu không cho đi, mọi người sẽ nghi ngờ về an ninh nhà họ Quý chúng tôi.”
Đã không thấy bóng dáng của tàu thuyền trên biển, cũng không thấy chiếc máy bay nào cả, Tô Lâm Lang cũng gần như xong việc rồi.
Đương nhiên, cô không thể cứ thế mà giẫm đạp lên sạp hàng của Quý Đình Hiên rồi rời đi, để lại một mớ hỗn độn.
Cô nói với Hạ Phác Đình: “Anh trai, anh đi cùng cậu Quý để an ủi và xin lỗi mọi người nhé.”
Hạ Phác Đình nhìn đồng hồ nói: “Em gái, em nên ăn cơm rồi, mau về nhà họ Hạ trước đi, bên đó đã chuẩn bị cơm cho em rồi.”
Sau đó nhìn qua Hạ Phác Hồng, vô ý lườm một cái nói: “Đi cùng chị dâu của em đi, nhưng không được động vào chị ấy nữa.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận