Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 517:

.



Chương 517:
Tô Lâm Lang cười cười nói: "Anh đừng nghĩ tôi vô tình thế chứ, tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút, chị của anh vẫn tốt chứ, có đang ở Cảng Thành không?"
Giọng nói của Tiền Phi Long có chút không được tự nhiên: "Có, đang ở đây, chị ấy không ở Cảng Thành thì có thể đi đâu?"
Đúng lúc Tô Lâm Lang nhìn thấy Hạ Phác Hồng đi qua, che ống nói lại, dặn dò cậu ta: "Tìm giúp chị giúp chị con đường biển của mấy công ty vận chuyển hàng hải ở Sham Shui Po."
Giống như các trang vàng ở đại lục, Cảng Thành cũng có sổ sách có tính chất giống như trang vàng, Hạ Phác Hồng theo những dòng mã hóa tìm ra, để trước mặt Tô Lâm Lang, dùng ngón tay chỉ chỉ đường biển của mấy công ty cho cô.
Tô Lâm Lang nhanh chóng nhìn lướt qua, lại cố ý hỏi Tiền Phi Long: "Rõ ràng Gonda từng nói với tôi, cả nhà bọn họ sắp đi Châu Phi, đội trưởng Tiền, đội trưởng Tiền, cậu bé đang đùa tôi, hay là anh?"
Hiện giờ Hạ Phác Hồng giống hệt Hạ Phác Húc khoảng thời gian trước, không nghề nghiệp, ở nhà ăn không ngồi rồi.
Tô Lâm Lang dùng lời lẽ sắc bén với Tiền Phi Long, thấy Hạ Phác Hồng định đi, đá cho một cước, vội viết lên giấy: Đao quân đội, AK, năm băng đạn, hai con dao găm, nhanh lên.
Hạ Phác Hồng sững người vì tất cả đều là vũ khí.
Mặc dù là anh chị em, ngay cả mẹ cậu ta cũng nói chị dâu đánh nhau giỏi lắm, nhưng đây đâu phải là vũ khí để đánh nhau, là vũ khí giết người mà.
Hạ Phác Hồng tính toán, năm băng đạn là một trăm năm mươi viên đạn, chị dâu đang muốn làm gì đây, tàn sát à?
Cậu ta đang định đi, Tô Lâm Lang lại kéo cậu ta lại, viết: Bảo A Quý với Tống Thời Vu chuẩn bị, lát nữa bọn họ đi cùng chị.
Chuẩn bị cái gì, chị ấy định đi đâu?
Hạ Phác Hồng đang định hỏi, nhưng Tô Lâm Lang lại đang nói chuyện với Tiền Phi Long, cậu ta cũng hiểu, không thể tùy ý hỏi bừa được.
Cậu ta đi xuống dưới tầng hầm lấy vũ khí, gọi người.
Hôm nay Tô Lâm Lang mặc váy, vào phòng đạp một cái đã thay thành quần, bên tai đã nghe Tiền Phi Long nói: "Cô Tô, dù sao thì chị tôi cũng chỉ là phụ nữ, hơn nữa chị ấy có rất nhiều đóng góp cho Cảng Thành, hẳn là cô cũng biết, một tay chị ấy bỏ tiền ra quyên góp xây dựng mấy trường học, thời gian trước cô làm như thế ở doanh trại quân đội Cảng Thành, khiến chị ấy rất buồn, đang định đi Châu Phi cho khuây khỏa, nhưng cô yên tâm, chị ấy chắc chắn sẽ quay lại."
Mấy công ty vận tải hàng hải ở Sham Shui Po đều là do mấy binh lính già giải ngũ của nước Anh mở ra, ỷ vào việc có đoàn tàu chiến của nước Anh hộ tống, Hạ Thị làm hàng hải nhưng không dám tới Châu Phi, đó cũng là con đường biển kiếm được nhiều tiền nhất.
Tô Lâm Lang có trực giác nhạy bén, đống vàng giá trị một tỉ đang ở trên con tàu vận chuyển, Tiền Mễ Lị lấy cớ đi Châu Phi cho khuây khỏa là muốn đưa số vàng đó về nước Anh.
Cô mặc áo khoác bó sát vào người, không tiện đánh nhau lắm, nên cởi ra, đổi thành áo phông rộng thùng thình, vội vã ra ngoài, cô nói: "Nếu như cô ta ngồi trên tàu chở hàng, hẳn là còn mang theo hàng hóa, cô ta mang theo hàng gì thế?"
"Vôn-fram, cả thuyền toàn là vôn-fram, định vận chuyển đến Châu Phi, để cấp nguyên liệu cho nhà máy làm lưỡi khoan bên đó sản xuất lưỡi khoan." Tiền Phi Long nói.
Vôn-fram, trước mắt là kim loại cứng nhất được tìm thấy, thường được đưa vào để sản xuất các lưỡi khoan,lưỡi cưa..., trọng lượng của nó xêm xêm với vàng.
Tô Lâm Lang đã thay xong quần áo, chạy như bay tới nhà để xe, A Quý và Tống Thời Vu đã ở trên xe, thấy Hạ Phác Hồng đang ngẩn người, cô hỏi: "Em không đi, còn ngẩn ra đó làm cái gì?"
Tống Thời Vu hỏi: "Mợ chủ, chúng ta đi đâu?"
Tô Lâm Lang ngồi vào ghế sau nói: "Đến căn cứ hải quân nước Anh."
Xem ra Tiền Mễ Lị định chuyển vàng ra nước ngoài dựa trên danh nghĩa vận chuyển vôn-fram, thế thì tốt quá rồi, vừa vặn Tô Lâm Lang có thể cưỡng ép bằng vũ lực.
Cô lại thúc giục Hạ Phác Hồng: "Em hiểu cấu tạo của tàu đúng không, mau lên đây đi, nói không chừng lát nữa em phải giúp chị lái tàu đấy."
Rồi hét lên: "Nhanh lên."
Thật ra Hạ Phác Hồng vẫn còn rất nhỏ, cũng chưa trải qua sóng gió gì, lại càng không biết chị dâu của mình hung hãn như thế nào, lên trên xe, trước tiên là hỏi Tô Lâm Lang: "Chị dâu, có phải chị bị doanh trại quân đội Cảng Thành báo thù không?"
Rồi lại nhìn Tống Thời Vu và A Quý: "Chúng ta chỉ mang theo có hai người, có được không thế?"
Rồi lại nói: "Em chỉ hiểu cấu tạo của các loại tàu thôi, không có nghĩa là em biết lái tàu."
Chuyện ở Doanh trại quân đội Cảng Thành, dù không tìm được chứng cứ, nhưng Tiền Mễ Lị và Tổng đốc cũng có thể đoán ra được là do người của Hạ Thị làm.
Vì đề phòng cô gặp phải sự trả thù, Hạ Phác Hồng giúp Tô Lâm Lang cải tạo hai cây AK, đổi thành nòng súng HK, còn nâng cấp ống ngắm, tăng thêm sức giật cho súng.
Không biết cô đang chuẩn bị đi đâu, nhưng chỉ mang theo hai vệ sĩ, có phải có chút nguy hiểm hay không?
Cậu ta cầm lấy khẩu AK, lại nói: "Chị dâu, hiện giờ sức giật của khẩu này rất mạnh, chị đừng có cầm, lát nữa để hai vệ sĩ này cầm đi.”
A Quý và Tống Thời Vu đưa mắt nhìn nhau, cùng cười phá lên.
Hạ Phác Hồng yếu ớt mỏng mang cả ngày chỉ chúi đầu vào việc cải tạo, chơi đùa với vũ khí, sắp được tận mắt chứng kiến sự hung tàn của chị dâu mình rồi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận