Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 220:

.



Chương 220:
Nhưng cậu cả Hạ là người đứng đầu trong nhà, trong việc kinh doanh, theo nội quy của gia đình, các em trai không được phép can thiệp vào chuyện người lớn. Hạ Phác Chú là em út nhưng lại dám khiêu chiến sự tôn nghiêm của anh, dù chuyện không lớn nhưng vẫn đáng bị phạt.
Anh nói: “Thiên Tỉ, cắt giảm tiền tiêu vặt của Hạ Phác Chú trong ba tháng, cắt hết!”
Không hổ là anh trai, tàn nhẫn có số có má, chỉ tung một chiêu đã khiến Hạ Phác Chú phải kìm nén cơn giận ngút trời, không dám gầm rú thêm nữa.
Anh lại nói: “Chỉ cần em gái tự tin, chúng ta phối hợp là được, cùng đi thôi.”
Hứa Thiên Tỉ vội vàng lắc đầu: “Anh họ…”
Cậu ta chỉ là một thư ký, dù ông sáu Lục có ngấm ngầm giở trò cũng không gây hại tới anh ta.
Nhưng Hạ Phác Đình thì khác, anh là chủ gia đình trị giá chục tỷ, lỡ như ông Lục không màng quy tắc, trói anh lại thì sao? Nên tất nhiên không thể để anh mạo hiểm.
Nhưng Hứa Thiên Tỉ còn chưa kịp mở miệng khuyên nhủ, Hạ Phác Đình đã nháy mắt ra hiệu, ý bảo cậu ta im miệng.
Hứa Thiên Tỉ cũng chỉ còn cách ngậm chặt miệng trước, có gì để xuống dưới rồi nói.
Mà nếu muốn đi thì phải nghe theo sự sắp xếp của Tô Lâm Lang.
Cô nghĩ thế này, giờ Hạ Phác Đình có tám vệ sĩ, nhưng không cần dẫn theo nhiều như vậy. Dù sao thì thuộc hạ của ông sáu Lục cũng mấy ngàn yakuza, nếu hai bên đánh nhau thật thì chỉ cần một người một chân cũng đủ để dẫm chết bọn họ. Cho nên cứ dẫn theo bốn vệ sĩ như bình thường là được, sau đó báo với sở cảnh sát một câu, để cảnh sát quận Nam chuẩn bị sẵn sàng mọi lúc mọi nơi.
Theo quy tắc của chính phủ Cảng Thành, bang phái tranh chấp không thể báo cảnh sát, cần phải đánh đến khi phân rõ thắng bại.
Ai bị đánh đến nỗi không chịu nổi phải báo cảnh sát sẽ trở thành kẻ thù chung của cả con phố, hứng chịu sự khinh thường của tất cả mọi người.
Nhưng nhà họ Hạ không phải bang phái, không cần phải tuân theo quy tắc này.
Về phần đám côn đồ, theo lời Thuỷ Tử nói thì có hai người, Tô Lâm Lang sẽ xử lý cả hai.
Cô đã tự chiến đấu, chém giết cả một đường mới có thể từ một người lính tầng chót dưới lên thành thượng tướng, cô có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Cô có thể đánh theo quy tắc, cũng có thể tung ám chiêu, đây không phải vì Hạ Thị mà còn vì những cô gái phải quay phim khiêu dâm đó nữa.
Nếu cô không đánh, bọn họ sẽ phải quay phim khiêu dâm, một khi bộ phim được khởi quay, bọn họ sẽ không dám ngóc đầu lên nữa.
Vậy nên cô cần phải đánh, cô nhất định phải dành chiến thắng, đá ông Lục ra khỏi quận Nam.
Hứa Thiên Tỉ nhìn nét mặt quyết tâm của chị dâu, sau đó lại nhìn anh họ: “Quyết định vậy đi, để em hẹn gặp trước nhé?”
Hạ Phác Chú nhìn với ánh mắt trông mong, anh trai cậu ta từ từ gật đầu: “Đi thôi.”
Vậy là mọi chuyện thật sự được quyết định theo cách này, chị dâu thật sự phải lên võ đài chiến đấu một mình?
Hạ Phác Chú kéo mạnh cửa, Hạ Phác Đình lập tức lên tiếng: “Hạ Phác Chú, anh cũng sẽ đi cùng, nếu đủ dũng cảm thì em cũng đi cùng đi? Vừa đúng lúc, em có thể nhìn xem bây giờ kiếm tiền ở chính phủ Cảng Thành khó đến mức nào? Làm vậy thực tế hơn việc đóng sầm cửa mà đúng không?”
Hạ Phác Chú đang định đóng sầm cửa lại bỗng nghe anh cả nói cũng muốn cùng đi bèn dừng tay lại.
Trong số mấy anh em, từ trước đến nay anh cả luôn được đối xử đặc biệt. Mỗi người bọn họ chỉ có một vệ sĩ, nhưng anh cả có đến bốn vệ sĩ. Anh em bọn họ không thể tham gia vào chuyện kinh doanh, nhưng anh cả thì lại tiếp quản công ty từ lúc mười mấy tuổi.
Cho nên theo một nghĩa nào đó, Hạ Thị không thuộc quyền sở hữu của bọn họ, mà là của anh cả.
Vậy nên khi anh nói muốn đi cùng thì chuyện này đã trở nên nghiêm túc hơn nhiều rồi.
Tất nhiên, việc thuyết phục anh trai là vô ích, vậy nên cậu ta chỉ còn một cách là thuyết phục chị dâu.
Thấy Tô Lâm Lang cầm chìa khoá xe ra cửa, cậu ta chạy theo: “Chị dâu đi đón Băng Nhạn nhỉ, em đi với chị.”
Đúng vậy, hôm nay Hứa Uyển Tâm có chuyện nên Tô Lâm Lang phải đích thân đi đón cô em chồng tan học.
Hạ Phác Chú không dám thách thức anh cả nữa, cậu ta tập trung đi đón em gái với chị dâu, tất nhiên mục đích là tranh thủ khuyên nhủ cô.
Khi hai người bước xuống hầm xe, cậu ta vừa đi vừa nói chuyện: “Chị dâu, chúng ta không cần phải đi đánh nhau, bởi vì đất của chính phủ Cảnh Thành là từ nhà họ Hạ chúng ta. Quách Thị và Quý Thị lũng đoạn kinh doanh, trong những năm gần đây, giá nhà không tăng trưởng mạnh là bởi vì cha em vẫn đang ép giá. Chỉ cần chúng ta buông ra, dư lượng tăng giá nhà cũng đủ để xoá một tỷ rưỡi.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận