Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 377:

.



Chương 377:
Hạ Phác Đình hai mươi sáu tuổi, đúng là độ tuổi khí huyết phương cương, hai người ngủ chung gần một năm, trong lòng anh có một con Thao Thiết.
Anh lo vợ không đủ thể lực, sợ cô sẽ lại bỏ dở giữa chừng, nhưng không hề lo lắng vấn đề sẽ ở trên người mình.
Anh cho rằng bản thân sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì chặn được.
Nhưng mà thực tế lại có hơi khó khăn, anh phát hiện đối mặt với em gái nhỏ thì khả năng tự khống chế của mình coi như vô dụng.
Mưa rền gió dữ, gió cuốn mây tan, Hạ Phác Đình – người phải chịu nỗi đau thấu xương vì thuốc mê không ngấm cũng chưa rên một tiếng – không ngờ rằng sẽ kết thúc nhanh như vậy.
Anh còn không kìm chế được mà rên lên, giống như một con dã thú bị thương.
Đèn sáng lên, đôi mắt sáng lấp lánh của em gái nhỏ nhìn anh một cách đầy quan tâm: “Anh Phác Đình, anh không sao chứ?”
Cô lại hỏi: “Chắc là vẫn tốt chứ nhỉ?”
Đúng vậy, đã kết thúc, nhưng mà nhanh quá, nhanh như chớp vậy!
Hạ Phác Đình ngơ ngẩn, đầu gối của anh không thể chịu lực được, nhưng anh lại xoay người quỳ lên, vì động tác này, không biết bao lâu mới khỏi hẳn.
May mà Tô Lâm Lang phản ứng nhanh, cô đè anh xuống: “Anh không cần đầu gối nữa à, muốn ngồi xe lăn cả đời hả?”

Cô lại nói: “Được rồi, em cảm thấy tốt lắm, chỉ cần anh tự nguyện sinh con cho em, sau này em sẽ tốt với anh mãi mãi, được không?”
Hạ Phác Đình cảm thấy ý nghĩ muốn anh sinh con của vợ thật là kỳ lạ.
Chỉ riêng bản hợp đồng kia đã đủ mất mặt, nhưng mà, “sau này sẽ tốt với anh”, chẳng phải nên để đàn ông nói mới đúng sao?
Một bên là đầu gối đang đau, một bên là thủy triều nhanh chóng đánh úp rồi lại tan đi như nước, anh chẳng bắt được cái gì cả, chỉ có thể bất lực nằm đó.
Điều này khiến anh xấu hổ đến mặt nóng rát, mãi đến khi vợ tắm xong rồi, mặt anh vẫn còn rát.
Lại nói, hôm nay là ngày 15 tháng 12 năm 1984, sắp tới Giáng sinh, Đại Lục suy xét đến tâm trạng của dân Cảng, sẽ tạo áp lực cho nước Anh, chính thức công bố ngày thống nhất là 19 để người dân an tâm.
Nhưng đã tới lúc này rồi, mắt thấy ván đã đóng thuyền, những phú hào lập nghiệp nhờ chiến tranh lại càng sốt ruột, càng muốn gây chuyện, tính toán khơi mào mâu thuẫn, từ đó làm tiền đề cho chiến tranh để kiếm tiền.
Mà từ danh sách quyên góp kia là có thể thấy, không nghi ngờ gì nữa, bá tước Tiền Đức Man chính là kẻ đứng sau xúi giục.
Đương nhiên, trong thời kỳ liên quân tám nước thì nhà ông ta thuộc phái dẫn đường, cầm súng giúp người nước ngoài, bây giờ lại muốn khiêu chiến cũng là chuyện thường.
Tô Lâm Lang đã điều tra nhà bá tước Tiền, vợ ông ta là người da trắng, còn là quý tộc nước Anh.
Mấy đứa con vợ cả của ông ta hoặc là ở Anh, hoặc là ở Mỹ, đều là cao tầng của ngân hàng Hắc Mã, đương nhiên, tuổi họ cũng không nhỏ.
Tiền Phi Long là đứa con nhỏ nhất của ông ta, con ngoài giá thú, trước mới mới ba mươi tuổi.
Bởi vì Tiền Phi Long nhập ngũ trong quân đội Anh, bên Cảng Phủ cũng chỉ biết anh ta là quân nhân xuất ngũ, cũng không biết nhiều hơn.
Mà Hạ Phác Đình từng du học ở Anh, Tô Lâm Lang bèn hỏi chồng xem anh có biết Tiền Phi Long không.
Cậu cả Hạ còn chưa thoát khỏi cú sốc thất bại của bản thân, ánh mắt anh dại ra, mặt đỏ ửng, sau khi vợ hỏi một lúc lâu, anh mới nói: “Anh ta làm quân nhân ở biển Caribe, thành viên lực lượng đặc biệt thuộc Không quân Hoàng gia.”
Nước Anh có rất nhiều thuộc địa trên khắp thế giới, Cảng Phủ còn coi như lành, hải tặc ở biển Caribe vô cùng hung hăng ngang ngược, cho tới nay vẫn là khu vực loạn nhất trên thế giới. Giá trị vũ lực của Tiền Phi Long hẳn là không tồi mới có thể đóng quân thường trực ở đó.
Sau khi Hạ Phác Đình ký một bản hiệp ước cộng sản, bây giờ mới yên tâm nằm yên, chờ vợ mang mình bay cao.
Anh lại nói: “Giữa anh và anh ta có chút ân oán cá nhân, em gái có muốn nghe không?”
Tuy rằng lên chiến trường cả một đời, nhưng Tô Lâm Lang là người rất yêu hòa bình.
Mà sau khi Gonda tới cửa đưa thiệp mời, nhà họ Tiền tiên lễ hậu binh, muốn làm khó cô.
Cô làm quân nhân cả đời, đương nhiên sẽ không sợ lời tuyên chiến của bất cứ kẻ nào, nhưng cô cũng phải tìm hiểu trước về đối phương, từ đó đưa ra cách giải quyết phù hợp.
Cô nói: “Anh kể đi.”
Hạ Phác Đình nói: “Có liên quan tới một cô gái, anh nghĩ chắc là em gái sẽ không tức giận rồi đánh anh đâu, đúng không?”
Chuyện có liên quan đến người con gái khác, cô không ra tay thì chứng tỏ cô cũng không yêu anh, nhưng nếu cô muốn đánh, Hạ Phác Đình cũng chẳng chịu nổi một quyền.
Tô Lâm Lang không nhận ra sự mâu thuẫn và u oán của chồng, cô khá tò mò, vì thế tiến lại gần: “Chẳng lẽ hai người từng là tình địch, cùng theo đuổi một cô gái?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận