Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 541:

.



Chương 541:
Đến Hạ Phác Đình cũng cảm thấy mấy lời cậu ta nói quá chói tai, anh nói: “Phác Hồng, ngậm miệng lại rồi ăn cơm đi.”
Hạ Phác Hồng không những không im mà còn hỏi vặn lại: “Nếu anh Trình cũng từng lên chiến trường, vậy thì chắc anh cũng giết rất nhiều phụ nữ và trẻ em đúng không?”
Lúc này đến Hạ Phác Chú cũng không nhịn được nữa, cậu ta nói: “Anh ba, em xin anh đấy, anh trật tự đi, đừng có nói tào lao nữa!”
Hạ Phác Hồng cười cười: “Anh chỉ thảo luận một cách vô cùng lý trí thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được? PLA độc tài đến vậy ư?”
Nói về việc PLA giết người già và trẻ em trên chiến trường, truyền thông phương Tây không chỉ bôi nhọ mà còn dùng kỹ thuật cắt ghép hình ảnh độc quyền của họ để tạo ra rất nhiều bức ảnh giả rồi đăng lên báo, người dân phương Tây cũng tin tưởng mà không nghi ngờ chút nào.
Cũng vì thế nên PLA có tiếng là ác ma trên toàn cầu.
Người bình thường chưa lên chiến trường bao giờ, không biết phải giải thích thế nào, nhưng Trình Siêu là quân nhân xuất ngũ, đương nhiên là anh ấy có thể chứng minh trong sạch cho bản thân. Hơn nữa, vì là quân nhân nên Trình Siêu rất nóng tính, anh ấy lập tức nói: “Bậy bạ, nói hươu nói vượn!”
Trình Siêu lại nói: “Chắc là các cậu biết Dragontooth chứ, nó là pháo con bướm do Anh sản xuất, thứ gây ra thương vong cho người dân, đặc biệt là trẻ em nhiều nhất chính là nó. Các chiến sĩ của chúng tôi theo chủ nghĩa nhân đạo, số vỏ pháo con bướm mà chúng tôi nhặt từ chiến trường về chất đầy mấy toa tàu hỏa, trước mắt đang để ở quân khu chúng tôi. Các cậu có thể đích thân đi xem, nhìn xem mấy thứ đó sản xuất ở đâu?”
Hạ Phác Chú thích PLA, cũng thích nghe mấy chuyện này, cậu ta rất là đắc ý, quay sang lè lưỡi với anh ba.
Hạ Phác Hồng sửng sốt.
Dragontooth, một loại pháo nhỏ có hình dạng như món đồ chơi hình con bướm, nhỏ gọn dễ dùng, lực sát thương của nó với trẻ em rất lớn, đúng là do Anh sản xuất.
Nhưng mà, tại sao nó lại xuất hiện trên chiến trường Việt Nam?
Trình Siêu không biết thái độ chính trị của Hạ Phác Hồng, cũng không biết cậu ta theo học ngành gì, anh ấy chỉ cảm thán mà thôi.
Anh ấy lại nói: “Đúng rồi, còn cả súng AK, rìu chiến thuật bằng thép đặc biệt nguyên khối và thiết bị tấn công hồng ngoại xa. Có vẻ chúng đều được sản xuất ở Anh, nhưng chúng tôi nhặt được rất nhiều trên chiến trường Việt Nam. Trước mắt thì chúng chất thành đống trong kho vũ khí của chúng tôi, các cậu nói xem, là ai đã bán số vũ khí đó cho họ?”
Luật pháp quốc tế quy định rằng tạm thời không cho phép các quốc gia mua bán vũ khí.
Lý do vũ khí của Anh xuất hiện trên chiến trường Việt Nam chỉ có một thôi, là Anh đã bán cho họ.
Hạ Phác Hồng nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhưng anh Trình ạ, ít nhất thì quân nhân Anh không giết dân thường, không giết phụ nữ và trẻ em.”
Trình Siêu vặn lại: “Cậu nói chúng tôi lạm sát người vô tội. Vậy cậu có biết toàn bộ lính và dân của nước Việt, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng cầm súng AK, họ cứ thấy chúng tôi là giết không? Mà với phụ nữ và trẻ em thì chúng tôi có quân lệnh không được giết, chỉ được làm súng của họ cướp cò thôi!”
Anh ấy lại nói: “Chúng tôi chưa bao giờ chủ động tấn công phụ nữ và trẻ em, nhưng quân Việt lấy họ ra để làm bom sống thì rất nhiều, tôi nghĩ chắc truyền thông phương Tây sẽ chẳng bao giờ đưa tin như vậy đúng không!”
Nếu lúc trước Hạ Phác Hồng còn chưa cảm thấy chấn động, thì sau khi nghe câu nói này của Trình Siêu, “cạch” một tiếng, chiếc đũa ngà voi trong tay cậu ta rơi xuống đất, gãy làm đôi.
Mặt cậu ta xanh mét.
Nhận đũa mới từ tay người hầu, cậu ta không phản bác nữa, im lặng ăn cơm.
Chẳng còn ai nói chuyện nữa.
Nhưng đến khi ăn xong, Hạ Phác Hồng hỏi Trình Siêu: “Anh Trình, nói đến kho vũ khí của PLA các anh thì chắc là rất tốt, tôi có cơ hội đi tham quan một lần không?”
Trình Siêu sửng sốt, hai anh em Hạ Phác Đình và Hạ Phác Chú cũng giật mình.
Phải biết rằng, từ trước tới giờ Điên Công Hạ Phác Hồng tuyên bố bản thân ghét PLA và Đại Lục nhất, tuyệt đối sẽ không đặt chân lên lãnh thổ Đại Lục. Sao tự nhiên cậu ta lại muốn đi Đại Lục, còn muốn tham quan kho vũ khí của người ta?
Đương nhiên, không phải cứ muốn là có thể vào tham quan, Trình Siêu nói: “Cái này khó lắm, cậu phải có thị thực, sau đó là phải thẩm tra chính trị, xác định cậu không phải gián điệp của Anh hoặc Mỹ thì mới được vào tham quan.”
Hạ Phác Hồng vội vàng nói: “Đương nhiên là tôi không phải gián điệp của bất cứ nước nào rồi, tôi chỉ là một người dân Cảng Thành bình thường.”
“Vậy thì cứ làm theo quy trình thôi, làm thủ tục, thẩm tra chính trị, Đại Lục hoan nghênh cậu!” Trình Siêu cười nói.
Lúc này Hạ Phác Hồng đã rất khiêm tốn.
Sau khi ăn sau thì còn phải uống trà, trong lúc uống trà, thái độ của cậu ta càng thay đổi rõ rệt, từ ngạo mạn đến cung kính.
Cậu ta đích thân rót trà cho Trình Siêu, còn ngồi bên cạnh người ta, bắt đầu dò hỏi làm thế nào mới qua thẩm tra chính trị.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận