Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 199:

.



Chương 199:
Ba thiếu niên ở ghế sau tới để tìm kích thích, nhưng không ngờ là kích thích đến mức này. Họ bị dọa đến choáng váng, không kịp co đầu lại.
Mà Đại Hoa Tí là người rút súng trước, hắn nhắm về phía xe, họng súng chĩa về phía Hạ Phác Đình.
Nói về kinh doanh kiếm tiền thì cậu cả Hạ đương nhiên là biết, nhưng về đánh nhau thì khó nói. Đầu gối anh bị thương, vết thương ở cổ tay cũng chưa khỏi hẳn, anh biết dùng súng, nhưng bây giờ cổ tay không có lực, viết chữ cũng vất vả, đừng nói là nổ súng.
Anh chính là một người tàn phế.
Nhưng mà tình hình không tệ lắm, xe vệ sĩ theo sát sau họ, cũng đã tới rồi.
Bây giờ phải làm sao bây giờ, mọi người cúi hết xuống để giữ mạng, chờ vệ sĩ chiến đấu với Đại Hoa Tí, hay là thả hắn đi?
Đương nhiên, lý do Tô Lâm Lang đuổi tới tận đây là vì lấy lại sổ sách.
Hơn nữa, đối mặt với loại người bang hội cặn bã, bắt nạt phái nữ, trong từ điển của cô không có hai chữ nhận thua.
Thế nên cô cũng không cầm súng, thậm chí còn không chút do dự mở cửa xe ra rồi bước xuống.
Vệ sĩ cũng xuống xe, nhưng họ ở đằng sau, Tô Lâm Lang đi đằng trước, họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Họng súng của Đại Hoa Tí cũng chuyển sang nhắm vào cô ngay khoảnh khắc Tô Lâm Lang xuống xe.
Cô mặc áo thun bó sát người, ở dưới là một cái quần dài ôm sát hông, đường cong cơ thể được phác họa gần như hoàn mỹ, nhưng cũng có thể nhìn ra được cô không giấu bất cứ vũ khí nào. Tô Lâm Lang giơ cao tay lên, đi về phía Đại Hoa Tí.
Đại Hoa Tí chỉ tới lấy sổ sách, cũng không muốn gây chuyện, hắn giơ cái túi trong tay lên rồi nói: “Này cô, thỏa thuận đi, tôi không làm cô bị thương, cô cũng bảo vệ sĩ nhường đường đi, mỗi bên nhường một bước, được không?”
Tô Lâm Lang đã gần như tới sát họng súng của đối phương, cô hỏi: “Thứ anh lấy là sổ sách của công ty điện ảnh?”
Đại Hoa Tí cho rằng cô muốn đàm phán, mà đúng là cô chẳng cầm vũ khí gì cả, hắn không để ý, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên có ánh sáng rất chói mắt, đương nhiên là hắn sẽ chớp mắt theo bản năng.
Trong khoảnh khắc hắn chớp mắt, cô gái trước mặt đã ấn tay hắn xuống.
Cô tấn công một cách im lặng nhưng vô cùng nhanh chóng.
Có thứ gì đó rớt từ trên người Đại Hoa Tí xuống, khi gục xuống đất hắn mới thấy rõ, là một sợi xích bằng vàng K.
Lúc nãy Tô Lâm Lang giấu nó ở trong tay, chỗ cô đứng đối diện với hoàng hôn, khi dây xích rớt xuống thì sẽ có ánh sáng chiếu vào mắt Đại Hoa Tí.
Tấn công hay phòng thủ, được quyết định chỉ trong khoảnh khắc đó.
Một cô gái tay không vũ khí, đầu tiên là dùng xích để làm đối thủ lóa mắt, sau đó là cướp súng, cô chính là bên tấn công.
Dựa vào ưu thế chiều cao và sức lực, đương nhiên là Đại Hoa Tí muốn hất cô ra, hắn còn thử bóp cò súng.
Sức lực của hắn rất lớn, nếu cướp tay đôi thì sức của Tô Lâm Lang không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng mà cô dẫn vệ sĩ theo, mà vệ sĩ của nhà họ Hạ đương nhiên là mạnh và giỏi đánh đấm hơn là người của bang hội.
Trong lúc cô vật lộn với Đại Hoa Tí, mọi người đều ăn ý xông tới.
Johnny Trần rút thắt lưng ra, trực tiếp vòng lên cổ Đại Hoa Tí, lại có một vệ sĩ nữa hợp sức kéo chặt.
Một phát kéo sạch sẽ lưu loát, Đại Hoa Tí không thở nổi, sức chiến đấu bằng không. Khẩu súng trong tay hắn cũng bị buông lỏng ra.
Đương nhiên, sổ sách cũng bị Tô Lâm Lang lấy rồi giao cho Hạ Bình An.
Kinh tâm động phách, giây phút sinh tử, nhưng thật ra cũng chỉ trong nháy mắt, nguy cơ đã được giải trừ.
Một cô gái mặc đồ bó sát, tuy rằng không trang điểm đậm, nhưng lại có vẻ rắn rỏi, gợi cảm dẫn theo một đám vệ sĩ mặc vest đen, chỉ trong chốc lát đã đánh bại một tên giang hồ như Đại Hoa Tí.
Hạ Bình An cất sổ sách đi rồi hỏi Tô Lâm Lang: “Mợ, người này giải quyết thế nào đây, có cần thả hắn không?”
Các ông trùm giang hồ muốn giết người thì đều thuê sát thủ từ Macao, nhà họ Hạ là người dân bình thường, đương nhiên không thể giết người tùy tiện.
Cái Tô Lâm Lang muốn là sổ sách, đã lấy được rồi, cũng nên thả Đại Hoa Tí.
Tô Lâm Lang cầm khẩu súng của Đại Hoa Tí, ra hiệu cho vệ sĩ thả lỏng thắt lưng cho hắn thở.
Mặt hắn xanh mét, muộn chút nữa là hắn sẽ chết vì không thở được.
Sau đó, cô quay đầu lại gọi: “Ba cậu ra đây cho tôi!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận