Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 948:

.



Chương 948:
Trở lại với Tô Lâm Lang.
Hạ Phác Đình bước xuống xe, nói: “Ông nội, Phác Hồng sẽ đi thang máy lên nhà, sau đó tới thẳng phòng ông mà, nếu biết ông sẽ dậy sớm ra ngoài chờ nó về thế này, cháu đã không báo tin cho ông nội hay rồi.”
Hạ Trí Hoàn đã sớm nghe Hạ Phác Chú kể lại rằng Phác Hồng giờ đã cắt tóc, quần áo cũng đầy mảnh vá, ông ấy không thấy lạ với chuyện này, vì trước kia, trong mấy năm sống ở Đại Lục, ông ấy cũng hay thấy quần áo trên người mấy cựu chiến binh đã ra quân đầy dẫy những mảnh vá.
Nhưng tính đến hiện tại đã gần hai năm trời ông cụ chưa được gặp cháu ba, lại thêm cái tính cứng đầu, không nghe lời của Hạ Phác Hồng nên trước giờ, Hạ Trí Hoàn cũng hay bảo Quách Thụy đánh anh ta nhiều nhất, dẫn tới lo cháu trai sẽ không để ý đến mình, nên mới nghĩ tới chuyện ra cổng chờ cháu trai về.
Ông cụ đứng chờ ngay trước lối vào bãi đậu xe, chẳng bao lâu sau, quả nhiên có một thanh niên người dong dỏng cao, gầy tong gầy teo, cắt tóc húi cua gọn gàng bước lên cầu thang, quật cường nhìn ông cụ chằm chằm.
Sau khi cắt đi mái tóc dài, khí chất âm u, suy sút, và hơi nữ tính của Hạ Phác Hồng lập tức bay biến, thay vào đó là cảm giác sáng sủa, giỏi giang.
Hạ Trí Hoàn hừ nhẹ một tiếng, vươn tay đỡ: “Vẫn gầy như cũ.”
Hạ Phác Hồng cầm lấy tay ông nội, nở nụ cười tỏa nắng, còn dịu giọng nói: “Đương nhiên là cháu kém xa ông nội rồi, ông xem ông đi, mấy năm không gặp mà tinh thần hãy còn quắc thước, đúng là càng già càng dẻo dai!”
Anh ta là như vậy đấy, khi muốn hỏi xin tiền ai sẽ bày ra thái độ vô cùng tốt, cực kỳ hiền lành, ngoan ngoãn. Nhưng chỉ cần đưa tiền cho anh ta, anh ta lập tức trở mặt, qua cầu rút ván ngay.
Hạ Trí Hoàn thấy cháu trai có tiếng điên cuồng nhà mình bỗng đổi giọng biết điều như vậy thì có hơi sợ: “Sao đây, viêm màng túi chứ gì? Tính tìm ông xin chút tiền tiêu vặt đúng không?”
Hạ Phác Hồng đáp: “Bây giờ cháu đâu cần phải xin nữa, gọi một cuộc điện thoại là có người đưa tới tận cổng ngay thôi. Cháu không cần tiền của ông đâu, chỉ đơn thuần là nhớ ông thôi mà, chẳng lẽ lại không được?”
Anh ta mà phá sản, có là Hạ Trí Hoàn cũng gánh không nổi đâu.
Trong số con cháu nhà họ Hạ, anh ta là người chịu nhiều khổ cực nhất, đáng nói ở chỗ không phải do xui xẻo, mà do anh ta tự đâm đầu vào.
Hồi Hạ Trí Hoàn còn trẻ, phải đi khuân hàng ở bến tàu kiếm sống qua ngày cũng chưa bao giờ gầy yếu như Hạ Phác Hồng. Ông cụ lăn lộn cả đời, không thiếu tiền nuôi con cháu, vậy mà giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu trai còn vất vả hơn cả mình hồi trẻ, trong lòng khó tránh khỏi khổ sở, lại không biết nên làm gì cho anh ta mới tốt.
Một kẻ điên như Hạ Phác Hồng mà chịu kiên nhẫn, ngồi xuống trò chuyện với Hạ Trí Hoàn đã đủ khiến ông cụ vui như mở cờ rồi.
Ông cụ lập tức hỏi: “Sắp tới chắc cháu không chơi trò mất tích nữa đâu nhỉ? Thế hôm nay có vui lòng ngồi dùng bữa sáng với ông không đây?”
Hạ Phác Hồng chẳng những sở hữu chỉ số IQ cao, đầu óc nhanh nhạy, mà EQ của anh ta cũng không hề thấp, một khi muốn lấy lòng ai là hoàn toàn có thể khiến người ta như tắm trong gió xuân, chỉ là anh ta không muốn, cũng không thích thể hiện thôi.
Hôm nay, tâm trạng của anh ta rất tốt, nên cũng chịu dỗ dành ông cụ, anh ta nói: “Sao lại nói là vui lòng chứ? Lần này cháu sẽ ở lại Cảng Thành vài ngày, hẳn là hôm nào cháu cũng sẽ qua ăn sáng với ông nội đấy, chỉ cần ông nội không chê cháu phiền là được.”
Vừa dứt lời, cũng đã đến giờ nhà bếp bưng bữa sáng lên cho ông cụ dùng. Bữa sáng của ông cụ khá là thanh đạm, chỉ có đúng một đĩa gà xào trộn dầu vừng là tương đối nhiều dầu mỡ.
Người hầu thấy cả nhà ông cụ đã đến thì lập tức bưng mâm, đứng sang một bên.
Về phần Hạ Phác Đình, từ lúc vào cửa anh đã muốn hỏi vợ xem có cảm giác hay bất cứ triệu chứng nào báo hiệu đang mang bầu không.
Mặc dù anh không thể có thai, nhưng từ lúc hai người bỏ biện pháp tránh thai đến giờ đã được tầm một tháng, anh thấy lo lo nên muốn hỏi thăm cô thử xem sao.
Kể ra thì Hạ Phác Đình ghen tị với sinh lực và sức sống căng tràn của vợ mình lắm.
Lúc này, cô vừa chạy bộ về, trên người mặc quần áo thể thao, mặt mày trắng trẻo, hai gò má hơi ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn tràn ngập sức sống. Cô lúc nào cũng mạnh mẽ, kiên cường, lóa mắt tựa gốc hoa hướng dương vậy.
Chợt, mùi dầu mỡ đến từ món gà xào xộc thẳng vào mũi anh. Vừa ngửi thấy mùi đó, bụng anh bỗng co thắt lại, một cảm giác khó chịu, buồn nôn ập tới, ngay sau đó, chất dịch dạ dày chua lòm trào lên tới cổ họng, suýt nữa là nôn ra ngoài rồi.
Đúng lúc này, quản gia Lưu đã tra cứu xong “Chu Công mộng đàm”, vội ba chân bốn cẳng chạy tới báo cáo cho ông cụ.
Ông ấy bước tới bên cạnh ông cụ, nhỏ giọng nói: “Thưa cụ, tôi đã đọc hết mấy quyển chú giải của các vị thiên sư về “Chu Công mộng đàm” rồi, trong sách bảo mơ thấy phượng hoàng là mộng thai.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận