Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 300:

.



Chương 300:
Từ lúc xe lửa vào trạm, cả nhà ga chợt trở nên náo nhiệt, tất cả đều là người buôn bán nhỏ người bán hàng rong buôn gánh bán bưng.
Những người này đều nhập sợi bông, tất, khăn lụa, hoa cài đầu hoặc là vài loại phụ kiện trang sức nhỏ từ cảng về bán lại.
Bọn cướp trà trộn trong đám người, rồi sau đó tản ra, đi ra ngoài.
Nhưng mỗi một tên cướp đều có ít nhất ba vị công an mặc trang phục bình thường bám sát.
Toàn bộ cựu chiến binh ở nông trường lùi lại đến phòng tuyến bên ngoài của công an để phối hợp và nghe theo mệnh lệnh.
Trước mắt công an Đại Lục vẫn chưa có bộ đàm, chấp hành nhiệm vụ toàn bộ bằng ánh mắt cùng ra dấu phối hợp.
Có lẽ vĩnh viễn Trương Hoa Cường đều không nghĩ ra được, cả đời hắn kiêu ngạo và thuận lợi nhưng người hại hắn lại là người mà hôm nay bị hắn bắt tới để tế trời - Hạ Phác Húc.
Hắn và Hạ Phác Húc cùng đi tới, nhìn cặp mông của Hạ Phác Húc vô cùng vểnh, khóe môi hắn cong lên, cười rồi vỗ một cái chát, còn nói thêm câu: "Cặp mông này không tệ, có co dãn!"
Vết thương của hắn toàn bộ nằm ở bả vai, hơn nữa còn có hai chỗ là xuyên thủng xương bướm nên rất đau, hắn vừa cười, vừa đau đến run lẩy bẩy, khụ hai tiếng, máu tràn từ khóe miệng ra bên ngoài.
Lối đi từ sân ga đến cửa ra không quá lớn, vừa nhìn thấy đến cửa ra thì có lẽ việc bắt người cũng sắp bắt đầu rồi.
Ở thời đại không có bộ đàm, dụng cụ khi công an hành động là cái còi.
Vừa nghe trong lối đi vang lên một tiếng cảnh báo bén nhọn, bọn cướp lẫn giữa nhóm người buôn bán nhỏ người bán hàng rong, hành khách ồn ào và náo nhiệt vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần lại thì đã bị áp chế.
Sự rối loạn xảy ra trong nháy mắt, chờ Trương Hoa Cường nhận ra mình đã bị bắt thì xe lăn đã bị người khác giữ lấy rồi.
Bàn về khôn khéo thì phải nhắc tới Diệp Khánh Vinh, khi hắn vừa nghe được âm thanh ở trạm gác thì một tay đẩy Hạ Phác Húc vào đám người bán hàng rong, sau đó thừa dịp hỗn loạn, hắn nhanh chân chạy vài bước, giẫm lên một đống thùng nhảy lên cửa sổ, nhảy xuống.
Điểm đáp xuống của cú nhảy này là bên ngoài nhà ga.
Tô Lâm Lang đuổi theo, nhảy lên bắt lấy chân hắn.
Anh Vinh đá mạnh một cước rồi xoay người, thả người nhảy xuống một cách uyển chuyển.
Chờ Tô Lâm Lang bò lên cửa sổ thì thấy hắn đã bị quản lý Tần dùng cây nạng nện hắn văng vào tường, còn có một người công an mặc quần áo bình thường dùng súng đánh hắn.
Tô Lâm Lang thấy chuyện này không cần mình lo nữa, đi tìm Hạ Phác Húc.
Chỉ là Hạ Phác Húc cũng không cần cô quan tâm, vì đã có người phụ nữ mặc quần áo thường ngày lúc nãy dẫn theo bác sĩ y tá, dìu Hạ Phác Húc đi bệnh viện.
Lại nói, Cố Khải Toàn và Hạ Phác Chú tất nhiên không chịu nổi sự buồn tẻ nên đã xuống máy cày từ sớm, đến cửa ra phía bắc xem kính của người Tây.
Hai người bọn họ rất có may mắn, đúng lúc lại nhìn thấy Trương Hoa Cường bị công an đẩy ra.
Hai người liếc nhau, vô cùng hoảng sợ, không vui một chút nào: "Người đó không phải là Trương Hoa Cường sao, sao hắn lại ở chỗ này?"
Đang hứng chí bừng bừng chuẩn bị giết người tế trời, vừa xuống xe lửa đã bị công an đẩy đi, Trương Hoa Cường ỉu xìu.
Hắn vốn là người bệnh, lúc này sắc mặt trắng bệch, trợn mắt há mồm, khóe miệng lệch sang một bên đang chảy nước miếng.
Vừa lúc quản lý Tần và công an áp giải Diệp Khánh Vinh lại đây, ông ấy nhận ra hai đứa nhỏ, cười hỏi: "Hai đứa biết Trương Hoa Cường sao?"
Cố Khải Toàn nói: "Tất nhiên rồi, ông không biết sao, hắn là tội phạm giết người không chớp mắt đó!"
Hạ Phác Chú vừa thấy còn có một người bị bắt, nói: "Đó là Diệp Khánh Vinh đúng không, sao hắn lại ở đây?"
Một người mặc quần áo thường ngày đi tới, cười nói: "Xem ra hai đứa cũng biết hắn."
"Tất nhiên, nhị đương gia của bọn cướp đấy, rất mạnh." Hạ Phác Chú hơi do dự: "Mấy người là cùng một đám người với họ à?"
"Không phải cháu nói bọn chúng là cướp hay sao, chúng tôi là công an, công an nhân dân, không thấy bọn họ đang bị còng tay hay sao, chúng tôi đang bắt bọn chúng." Công an cười nói.
Cố Khải Toàn cũng cười: "Tôi hiểu rồi, bắt về uống chén trà tâm sự sau đó lại thả ra thôi, quy tắc cũ, tôi hiểu."
Hạ Phác Chú cũng hơi sợ: "Hay là chúng ta về nhà đi, xem ra Đại Lục cũng không an toàn lắm, có Trương Hoa Cường ở đây đấy."
Công an có nhiệm vụ, rất bận, tất nhiên sẽ không để ý đến hai đứa nhỏ, xoay người đi rồi.
Một ông bác gánh đòn gánh, nói: "Trương Hoa Cường là rồng ở Cảng Thành của các cháu, nhưng lại là con giun ở Đại Lục chúng ta, nếu sợ bị bắt cóc thì buổi tối bác sẽ canh gác cho các cháu, bảo đảm các cháu an toàn, được không?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận