Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 382:

.



Chương 382:
Lại nói, lúc ở tinh tế thì Tô Lâm Lang có tinh thần lực, tuy rằng ở nông trường chỉ là cơ thể người phàm, không thể luyện tinh thần lực, nhưng giác quan thứ sáu và thần thức của cô lại mạnh hơn người thường nhiều.
Vừa định lên xe, cô đã thấy có gì đó sai sai ở phía sau, quả nhiên, qua gương chiếu hậu thì Tô Lâm Lang nhìn thấy một chiếc xe Ford GT màu trắng, người bên trong xe cầm kính viễn vọng, có vẻ là đang nhìn cô.
Tô Lâm Lang có thể nhìn thấy đối phương qua gương chiếu hậu, cô không quay đầu lại, bắt đầu khởi động xe.
Cô có thể thấy đó là một người đàn ông có làn da ngăm ngăm, đeo kính râm, đường nét trên mặt góc cạnh rõ ràng.
Để quan sát thêm một lát, cô cố tình nổ máy vài lần nhưng chưa được, lặp đi lặp lại rất nhiều lần mới khởi động rồi rời khỏi bãi đậu xe.

Người ngồi ghế điều khiển xe Ford GT chính là trung tá Không quân Hoàng gia tiếng tăm lừng lẫy của nhà họ Tiền, Tiền Phi Long.
Thấy Tô Lâm Lang từ từ nổ máy rồi rời khỏi bãi đậu xe, anh ta nói với Hạ Phác Húc bên ghế phụ: “Em gái cậu đi rồi, mau đứng lên đi.”
Hạ Phác Húc đột nhiên ngồi dậy, thở dài một hơi, cười hỏi: “Chú nhỏ Tiền, em gái cháu rất xinh đẹp phải không?”
Tiền Phi Long mới giải ngũ và trở về từ nước ngoài, được cha giao nhiệm vụ giải quyết cô con dâu Đại Lục của nhà họ Hạ, mà theo phản hồi từ nhiều bên thì Tô Lâm Lang không những biết dùng rìu mà còn có thể dùng phi tiêu, ném đao cũng tốt, quả thực là lính đặc chủng di động, hơn nữa còn là nữ bộ đội đặc chủng.
Để tìm hiểu trước về đối phương, anh ta gọi Hạ Phác Húc tới để dò hỏi.
Sau đó hai người chơi golf nửa ngày, anh ta cũng nghe Hạ Phác Húc khen Tô Lâm Lang xinh đẹp, đáng yêu suốt nửa ngày.
Tiền Phi Long từng ở biển Caribe, người đẹp cỡ nào anh ta cũng từng gặp.
Gu anh ta là những cô gái tóc vàng gợi cảm, diễm lệ, cao lớn, không có hứng thú gì với gái Hoa gầy như que củi, nhìn nãy giờ anh ta cũng không thấy Tô Lâm Lang có gì đặc biệt.
Nhớ đến truyền thuyết về đối phương, còn cả chuyện cô có thể đuổi Lương Tùng ra khỏi Tiêm Sa Chủy, Tiền Phi Long từ từ bám đuôi xe Tô Lâm Lang, chuẩn bị quan sát cô một cách cẩn thận.
Vừa đi, anh ta vừa hỏi Hạ Phác Húc: “Phác Húc, khả năng dùng súng của em gái nhỏ của cậu thế nào, có biết dùng cung không, từng luyện Judo chưa, ninja nữa?”
Hạ Phác Húc là kiểu thế này, anh ta rất vui khi Tiền Phi Long mời mình đi chơi golf, nhưng nếu Tiền Phi Long hỏi về Tô Lâm Lang thì anh ta không dám nói bậy.
Anh ta nói: “Chú nhỏ nghĩ nhiều quá, em gái cháu chặt mía, đốn củi ở nông trường nên lực tay khá lớn mà thôi. Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, một cô gái bình thường vừa đáng yêu lại dịu dàng mà thôi.”
Anh ta không muốn đi Đại Lục đóng phim, lại không có tiền tiêu, thế là lại nói: “Chú nhỏ, ông nội cháu không cho cháu tiền, nhưng mà cháu có tài năng thương nghiệp, cháu muốn gây dựng sự nghiệp, chú nhỏ ủng hộ cháu ít tiền gây dựng sự nghiệp đi.”
Tiền Phi Long bưng Hạ Phác Húc đến đây để moi thông tin, nếu không cho đồng nào thì cũng kì cục, thế là anh ta hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu?”
Hạ Phác Húc coi như gặp được đại gia, đương nhiên là công phu sư tử ngoạm: “Gây dựng sự nghiệp thì ít nhất năm trăm vạn mới đủ.”
Hỏi nửa ngày Hạ Phác Húc cũng chẳng nói ra thông tin gì có giá trị, sao Tiền Phi Long lại bỏ ra năm trăm vạn đây?
Anh ta nói: “Tôi cũng không có năm trăm vạn, mở túi xách của tôi ra rồi lấy ví tiền đi, bên trong có chi phiếu đã ký sẵn, cậu lấy một tấm mười vạn đi mà tiêu.”
Từ năm trăm vạn biến thành mười vạn, đuổi ăn xin đấy à?
Nhưng mà muỗi nhỏ cũng là thịt, Hạ Phác Húc sẽ không chê ít.
Mở túi xách Gucci của Tiền Phi Long và lấy ví tiền Hermes ra, Hạ Phác Húc thấy bên trong đúng là có một xấp chi phiếu, có mười vạn, cũng có cả trăm vạn, anh ta rút một tấm mười vạn ra, tuy rằng có cảm thấy chênh lệch quá lớn, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn chú nhỏ, chú nhỏ tốt với cháu thật đấy!”
Theo những thông tin mà Tiền Phi Long tổng hợp được, trực giác nói cho anh ta rằng Tô Lâm Lang là lính đặc chủng, bộ đội đặc chủng PLA, mà nếu cô thực sự là lính đặc chủng của PLA thì tin tức này có thể đổi tiền.
Tiền Phi Long nghĩ nghĩ rồi cười hỏi : “Phác Húc, cậu muốn kiếm năm trăm vạn không?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận