Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 768:

.



Chương 768:
Mà đúng lúc này, một người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát đi tới, vươn tay nói: "Quý cô, mời cô đi theo tôi một chuyến."
Thật ra đi một chuyến cũng không sao, bởi vì lần này Tô Lâm Lang đến đây là muốn kiểm tra thử, phòng tuyến bảo vệ của nhóm đặc công hoàng gia Anh trông to lớn này rốt cuộc nghiêm ngặt đến cỡ nào.
Cô có mang theo vũ khí, hơn nữa đang đeo sáng loáng ở trên đầu.
Cô không muốn giương oai ở chỗ này, chẳng hạn làm mấy việc như giết người hoặc là gây sự, cô chỉ muốn xem thử nhóm đặc công hoàng gia này rốt cuộc có thể tìm được hung khí hay không.
Cô muốn kiểm tra trình độ của bọn họ, vậy chịu chút ấm ức cũng không sao.
Nhưng đến lần này, Hạ Phác Đình đã không nhịn nữa.
Quý bà của anh bị đạp váy, làm rớt túi xách, hiện tại, một nữ cảnh sát người Vương quốc Anh da trắng mập mạp đang trợn trắng mắt, muốn đơn độc dẫn cô ra ngoài lục soát người, anh không đồng ý.
Anh mặc trên người bộ đồ vest phẳng phiu, kéo tay của vợ, anh hơi dừng lại giây lát, tiếp đó kiên định nói với nữ cảnh sát đó: "Không thể!"
Nhóm đặc công đang bao vây cặp đôi này cũng không ngờ người đàn ông phương Đông nhìn nhã nhặn này sẽ cứng rắn thế. Bọn họ nghe vậy, hai mặt nhìn nhau.
Nữ cảnh sát nói: "Vô cùng xin lỗi, chúng tôi là vì sự an toàn của nữ hoàng, xin ngài hãy hiểu cho. Nếu như ngài sợ làm trễ nải ngài gặp nữ hoàng, có thể đi vào sớm hơn. Một hồi, quý cô này sẽ do tôi đích thân dẫn về sảnh bữa tiệc.”
Dù sao Hạ Phác Đình cũng là người giàu nhất của Hồng Kông, từ khi sinh ra đến bây giờ vẫn luôn ngồi trên cao được người người tâng bốc, chưa từng phải chịu bực dọc thế này.
Dùng tiền đến chúc thọ cho một bà cụ, nhưng bị điều tra, soát người liên tục, đương nhiên anh sẽ không vui.
Anh là cậu ấm, tính tình còn rất khó khăn.
Anh kéo tay Tô Lâm Lang, nói: "Cô ấy là vợ của tôi, cũng là nữ hoàng của tôi, đối với tôi, tôi càng quan tâm phải chăng cô ấy đã chịu đãi ngộ không công chính, chứ không phải vội vã đi gặp nữ hoàng."
Nữ hoàng đã sắp ra, chung vui một ngày sinh nhật trịnh trọng, nếu khách quý ầm ĩ náo loạn đương nhiên không tốt.
Nữ cảnh sát cho là mình có thể đe dọa Hạ Phác Đình, mau chóng giải quyết tình thế, thế là lập tức buông tay, nói: "Ngài có thể lựa chọn ra khỏi hội trường."
Cho nên đã dùng tiền đến dự tiệc, cuối cùng còn bị đuổi đi?
Vé vào cửa là hai trăm ngàn bảng Anh, vứt đi cũng không sao, bởi vì trọng tâm thương nghiệp của Hạ Phác Đình đã sớm không đặt ở Châu Âu nữa.
Mặc dù hiện tại anh ra khỏi hội trường, sẽ làm Hứa Thiên Châu không vui, thị trường Châu Âu cũng sẽ lụi tàn triệt để. Nhưng những điều này anh vứt được.
Cho nên tại lúc này, tại Châu Âu xa lạ cậu cả Hạ vậy mà đã thể hiện mình là người chồng đáng tin cậy.
Anh còn làm căng hơn mức độ Tô Lâm Lang có thể tưởng tượng.
Anh quay người nhìn nhóm đặc công, nói: "Tôi và vợ của tôi đến vì chúc mừng sinh nhật nữ hoàng, chúng tôi tổng cộng đã vượt qua hai tầng kiểm tra bảo an, nếu có vấn đề, cũng là vấn đề đến từ đoàn đội bảo an các anh, chứ không phải chúng tôi. Chúng tôi sẽ rời đi, nhưng đãi ngộ không công chính chúng tôi gặp phải, đây là thất trách của đoàn đội bảo an hoàng gia các anh, tôi sẽ viết thư cho nữ hoàng, thông báo với nữ hoàng sự việc bị đối xử không công chính hôm nay. Sau khi về Cảng Thành tôi cũng sẽ kể ra sự việc vợ chồng chúng tôi, người đóng thuế trung thành nhất của nữ hoàng đã bị đối xử bất công thế nào ở Vương quốc Anh với truyền thông!"
Anh kéo Tô Lâm Lang, sau đó dùng tiếng Quảng Đông nói: "Đi thôi em gái, chúng ta có thể rời đi rồi."
Nếu cứ thế mà đi, đương nhiên không tốt cho việc làm ăn của Hứa Thiên Châu, truyền thông Vương quốc Anh rất bao che cho nhau, sẽ bởi vì người bên Cảng Thành cứ nằng nặc đòi trở về mà vô cùng chán ghét dân Cảng Thành.
Bọn họ sẽ không nói vợ chồng Hạ Phác Đình chịu đãi ngộ không công chính, ngược lại sẽ nghĩ hết biện pháp bôi đen Hạ Thị, bôi đen Hạ Phác Đình trên báo chí.
Viết thư cho nữ hoàng cũng chỉ là một câu nói suông. Tuy Hạ Phác Đình có thể viết thư, nhưng khả năng nữ hoàng có thể nhận được thư của anh là rất nhỏ, cho nên, câu đó anh cũng chỉ là nói bâng quơ mà thôi. Ngược lại là việc sau khi về Cảng Thành sẽ tạo dư luận ở phương diện truyền thông thì có thể làm được.
Cảng Phủ trải qua lịch sử thực dân trăm năm, mọi người khốn khó nộp thuế cho nữ hoàng, mỗi khi đến sinh nhật nữ hoàng, nhân dân Cảng Thành sẽ chúc thọ cho bà ấy, thái độ còn ân cần, thực tình hơn chúc thọ cho cha mẹ. Nhưng người giàu nhất đóng thuế nhiều nhất đến Vương quốc Anh lại bị người ta đuổi ra ngoài, chuyện này nếu để nhân dân Cảng Thành si mê nữ hoàng biết, ngược lại là có thể đổ chút nước lạnh vào lòng nhiệt huyết của bọn họ, hãm phanh lòng si mê đó.
Nhưng, thật sự sẽ ra đi như thế sao?
Thật ra không hề.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận