Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1024:

.



Chương 1024:
Khi cuối cùng Hạ Phác Húc cũng đến, cô hỏi: “Đạo diễn Bill từ Hollywood nói thế nào, có hợp tác với chúng ta không?”
Nhưng Hạ Phác Húc lại nghe thấy tiếng động trước, nói: “Chị dâu, điện thoại của chị đang đổ chuông đấy, đến tôi còn nghe thấy nữa.”
Tô Lâm Lang lấy chiếc điện thoại gập ra, quả nhiên đang đổ chuông.
Bây giờ không ai dùng kiểu điện thoại cục gạch nữa, mà dùng chiếc điện thoại cầm tay, nhỏ gọn, dễ mang theo.
Tô Lâm Lang bắt máy, nghe Tống Thời Vu nói con trai và con gái cô đã đi sang bên đối diện, tới căn cứ quân sự của Anh. Anh ta hỏi phải làm gì, còn nói bản thân đang cân nhắc việc đích thân xông vào đó.
Trước tiên Tô Lâm Lang nói: “Là A Ngọc dẫn A Minh đi phải không?”
Tống Thời Vu nói: “Chắc là vậy, dù sao hai đứa đã đi sang bên kia rồi.”
Còn nói: “Hiện tại chỉ có tôi và A Dũng, cân nhắc đến nguy cơ bị bắt, nên tôi đang tính gọi cho Gia Minh và A Khiết tới để cùng phối hợp, đón cậu chủ và cô chủ nhỏ về.”
Thấy Tô Lâm Lang không nói gì, Tống Thời Vu lại nói: “Nếu là thường ngày, ở nơi bình thường thì không sao. Tuy nhiên trong giờ phút quan trọng này, nếu lỡ chúng tôi xuất hiện trong cấm khu quân sự của Anh mà bị bắt. Thưa mợ chủ, chúng ta phải chuẩn bị sẵn...” Lời khai trùng khớp.
Nhưng Tô Lâm Lang không để anh ta nói hết câu, mà nói: “Anh Tống, anh cứ đợi thêm một lúc nữa hoặc đi tìm ở nơi khác xem sao?”
Cô nói thêm: “A Ngọc là con gái của tôi, tôi hiểu con bé, tuy hơi nghịch ngợm nhưng sẽ không có hành động quá đáng đâu. Còn nữa, có khi nào vì anh quá lo cho bọn nhỏ mà khả năng phán đoán có vấn đề không anh Tống?”
Dù Hạ Phác Đình có mất tích, Tống Thời Vu cũng không căng thẳng như hiện tại.
Bỏ qua mức lương cao ngất ngưởng hàng năm của ta, với vai trò là vệ sĩ, anh ta đã đồng hành với hai đứa trẻ từ nhỏ đến lớn. Còn ở bên chúng nhiều hơn ở bên con trai mình, nên không khỏi cảm thấy kích động.
Anh ta có thể nhìn thấy hai người lính Anh ở bên kia nhưng anh ta vẫn đi tới đi lui ở chỗ lớp dây thép gai, cố gắng tìm chỗ để nhảy qua.
Anh ta nói ra ý định của mình: “Mợ chủ, tôi sẽ để A Dũng ở ngoài, còn tôi đích thân vào trong. Nếu không tìm thấy cậu chủ và cô chủ nhỏ, ngược lại còn bị bắt thì như mợ chủ biết đấy. Tôi sẽ nói mình đã nghỉ việc lâu rồi, cũng sẽ đưa ra lời khai tương tự cho quân đội Anh.”
Người xưa có câu rất hay, hiểu con không ai bằng mẹ.
Tô Lâm Lang cũng khá hiểu con mình, tất nhiên khi nghe các con có thể gặp nguy hiểm, cô cũng phải nhanh chóng trở về, nhưng cô vẫn nói với Tống Thời Vu: “Anh cứ đi tìm ở nơi khác đã, nếu không tìm thấy thì cứ để Tề Tự của bộ đội đi đàm phán với bên kia. Chỉ là hai đứa trẻ thôi, bên đó sẽ không làm gì chúng đâu, nhưng nếu anh đi sang đó thì vấn đề sẽ lớn lắm đấy. Còn nữa, tôi cảm thấy bây giờ anh đang rất mất bình tĩnh.”
Tống Thời Vu không thể làm gì khác hơn là nói: “Vâng, thưa mợ chủ!”
Không nói về anh ta nữa.
Hạ Phác Húc nghe chị dâu nói đến hai đứa cháu nhà mình, vừa đi vừa hỏi: “Chị dâu, bọn A Ngọc không gặp chuyện gì chứ?”
Tô Lâm Lang đi rất nhanh, nói: “Không có.”
Rồi cô nói: “Đạo diễn Bill nói với cậu như thế nào. Về cậu thì chắc chắn họ sẽ chịu, nhưng họ có chịu quay phim ở Cảng Thành không?”
Hạ Phác Húc thở dài một hơi, lắc đầu.
Tô Lâm Lang hỏi tiếp: “Họ có nêu lý do gì không?”
Hạ Phác Húc nói: “Họ bảo dù Cảng Thành của chúng ta rất có đặc trưng, thành phố cũng sầm uất, nhưng điểm nhấn trong bộ phim của họ là đua xe, đi quay ở núi Phú Sĩ sẽ có cảnh đẹp hơn.”
Rồi anh ta xoa trán, nói thêm: “Hay chúng ta khỏi nhận dự án phim này đi, để tôi đi đóng vai phản diện trong đoàn phim 007. Họ sẵn sàng đến Cảng Thành quay, còn quay theo ý muốn của chúng ta nữa.”
Tính ra, lý do hôm nay Tô Lâm Lang và Hạ Phác Húc cất công tới Liên Hoa Sơn là vì Hạ Phác Húc đã phấn đấu trong làng giải trí Cảng Thành được 10 năm trời rồi. Đã diễn vai giang hồ, đã diễn vai trai tơ, cũng đã diễn vai con nhà giàu quần là áo lụa đúng bản chất của anh ta, đến cả phim ma anh ta cũng đã diễn, chỉ còn thiếu diễn phim tình yêu và AV.
Mặc dù giờ đây anh ta chưa trở thành ngôi sao hạng nhất ở Cảng Thành, nhưng so với việc làm ông hoàng phong lưu ở kiếp trước thì cũng đã khác nhau một trời một vực.
Cát-xê của anh ta cũng đã ở mức mà người bình thường chỉ có thể mơ ước mà không với tới được, một năm đóng hai bộ phim, thỉnh thoảng kiếm được hơn chục triệu.
Ngay cả Hạ Phác Đình cũng phải ngưỡng mộ anh ta kiếm tiền quá dễ dàng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận