Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 337:

.



Chương 337:
Tiền tài và quyền lực đều giống nhau, cần người sắc sảo và tàn nhẫn mới có thể kiểm soát được.
Người ngây thơ lương thiện lại không có kinh nghiệm sở hữu chúng chính là tai họa.
Từ trước đến nay Tô Lâm Lang luôn ghét những người ngu xuẩn, lại thích người thông minh, mà Hạ Phác Chú có thể có thể suy nghĩ vấn đề khi đọc lịch sử, và còn chọn ngày lễ Tạ Ơn, một ngày lễ mang ý nghĩa rất quan trọng, để đến phản đối biểu tình trước trường học cho thấy cậu ta rất thông minh.
Lại thêm sự hỗ trợ từ Hạ Phác Húc, cậu ta càng trở nên đáng yêu hơn.
Bây giờ là năm 1985, cho dù Hạ Thị không đầu tư, vài năm sau bộ phim "thằng nhóc choai choai" cũng sẽ xuất hiện, hot khắp Đông Nam Á, Hạ Phác Chú có mắt nhìn không tệ, nếu vậy bộ phim "thằng nhóc choai choai" cũng sẽ bùng nổ trước thời hạn.
"Thì cứ đầu tư vào nó đi, nếu có thể kiếm tiền, tôi sẽ trích hai phần từ lợi nhuận cho cậu làm tiền tiêu vặt." Tô Lâm Lang cười nói.
Ai mà không yêu tiền chứ, nhất là khi ở trong gia đình giàu có, điều mà mọi người quan trọng nhất là lợi ích, Hạ Phác Chú nhảy dựng lên: "Nói không thì không chứng minh được gì, tôi đi lấy giấy, chủ tịch Tô, tôi sẽ viết hợp đồng, chị chỉ cần ký tên là được rồi!"
Hạ Phác Chú chạy rồi, Băng Nhạn vẫn đang tết tóc hoa cho chị dâu, Hứa Uyển Tâm do dự mãi, vẫn quyết định nói chuyện với con dâu về một trong những vấn đề làm bà đau đầu nhất, cũng là vấn đề khiến bà lo lắng, khó nói nhất, là đứa con trai Hạ Phác Hồng.
Và một vấn đề khiến bà phiền lòng có liên quan tới Hạ Phác Hồng.
Năm nay Hạ Phác Hồng đã mười chín tuổi, là con thứ ba trong nhà, khi còn bé, ngoài Hạ Phác Đình, cậu ta là đứa cháu mà Hạ Trí Hoàn kỳ vọng nhất. Nhưng cậu ta rất thông minh, lại là một kẻ lạ lùng, không có ý định kinh doanh mà chỉ say mê vật lý học.
Năm mười lăm tuổi ấy cậu ta sang Anh du học, cũng rất ít khi trở về, gọi điện thoại về nhà cũng chỉ vì một chữ, tiền!
Thành tích học tập của cậu ta rất tốt nhưng việc học hành lại tốn nhiều tiền, ít nhất cũng phải ba triệu một năm.
Một năm học của Hạ Phác Húc cũng chỉ mới tốn một triệu hai, tất cả mọi người đều mắng anh ta là con ông cháu cha nhưng thật ra kẻ thực sự đốt tiền ở nhà họ Hạ chính là Hạ Phác Hồng, có điều cha cậu ta đang làm chủ, thành tích của cậu ta lại tốt, Hạ Chương cũng vẫn cứ cung cấp chi tiêu cho cậu ta mà thôi.
Nhưng Hạ Chương cũng khó tránh khỏi những lúc cảm khái, nói mình chỉ là một cái máy gửi tiền với Hạ Phác Hồng.
Hạ Phác Hồng ngoài việc cần tiền ra thì cũng không bao giờ nói chuyện nhiều với bố mẹ.
Ngay đầu năm nay, Hứa Uyển Tâm hỏi cậu ta xem cậu ta có muốn kết hôn với Tô Lâm Lang hay không.
Cậu ta ngay lập tức đồng ý nhưng một điều kiện đó là cần tiền, hơn nữa một lần đòi là đòi tới cần mười triệu!
Lúc ấy Hứa Uyển Tâm chướng mắt Tô Lâm Lang, Hạ Phác Húc lại bỏ trốn nên bà đã lén bán căn lâu đài cổ ở Anh mà chồng tặng cho bà, bán được 8 triệu rồi chuyển tiền cho Hạ Phác Hồng.
Sau đó đứa con trai quái dị của bà ném điện thoại, không bao giờ liên lạc với bà nữa.
Chuyện bà bán lâu đài cổ đến nay vẫn luôn giấu giếm cha chồng và con trai lớn, mắt thấy sắp đến cuối năm, Hạ Phác Hồng không hết tiền tiêu cũng sẽ không liên lạc với gia đình, hơn nữa cháu trai không trở về, cha chồng chắc chắn sẽ hỏi đến, Hứa Uyển Tâm sợ mọi chuyện vỡ lở bị ông bà biết sẽ tức giận, con trai lớn biết bà đã làm một việc ngớ ngẩn như vậy cũng sẽ không vui nên điều này làm bà rất đau đầu.
Bà đã hoàn toàn gạt bỏ đi hết mọi hiềm khích lúc trước với con dâu, cũng biết rằng dù con dâu hơi hung dữ, cũng đánh nhau mạnh nhưng tấm lòng rất tốt, sẽ giúp đỡ mình. Sau khi nói xong, bà lại nói: "Mẹ biết tính tình của Phác Hồng, hết tiền là nó sẽ trở về, đến lúc đó mẹ sẽ đánh sẽ mắng chửi nó, từ nay về sau không cho nó thêm một xu nào nữa. Nếu ông nội con bởi vì chuyện lâu đài cổ mà tức giận thì con giúp mẹ dỗ dành ông, đừng tức giận làm hại sức khỏe."
Đang nói, Hạ Phác Đình đi vào, một tay kéo cà vạt, một tay ném chiếc túi lên sô pha.
Sau đó thuận miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, ai tức giận thế ạ?"
Hứa Uyển Tâm nhìn con trai lớn môi khô mặt tái nhợt, lại hỏi: "Chắc con bận bịu cả một ngày rồi nhỉ, mẹ bảo người hầu pha trà cho con nhé."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận